Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã
Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016
CẢM NGHĨ VỀ NHỮNG LẦN HỌC SINH CÁC LỚP VỀ THĂM TRƯỜNG
Các em mỗi lần thăm trường
Thành tích lập ở bốn phương mang về
Các em cũng rất say mê
Được nghe thành tích nói về Trường ta
Cùng mang tiếng hát lời ca
Tình thầy trò thắm đậm đà sáng trong
Băng hình tất cả riêng chung
Được đưa lên mạng khắp vùng dõi theo
Xưa trong đời giáo viên nghèo
Giờ bao trò mến kết theo tình già
31-8-2016
Bùi Trác Trường
GỬI EM
Ơi em gái nhỏ Cao Băng
Nhớ ngày Hà Quảng ghé thăm tuyệt vời
Mộ Kim Đồng gốc xanh tươi
Mấy cây bóng tỏa che người thiếu quân
Lúa vươn bên ruộng nà ngần
Dịu hiền giáng mẹ mẫu thân mỉn cười
Đường về thị trấn xa xôi
Theo xe nhìn ngắm mây trời núi sông
Bao nàng thiêu nữ trên lưng
Chiếc gùi gùi nhẹ một vùng yêu thương
Câu ca dao mấy vấn vương
Mình ơi giữ vững biên cương Lac Hồng
Bốn ngàn năm các vua Hung
Mở mang bờ cõi muôn lòng sắt son
"Mình về nuôi cái cùng con
Để anh đi chảy nước non Cao Băng"
VN
Tu…?
Tu đâu cho bằng tu nhà
Kính trên nhường dưới thuận hòa anh em
Bốn bên hàng xóm làng giềng
Những khi tối lửa tắt đèn có nhau
Không phiền muộn chẳng lo âu
Thân tâm nhẹ nhõm còn lâu mới già.
30/08/2016
Đỗ Đình Tuân
Thứ Ba, 30 tháng 8, 2016
CHIỀU PHẢ LẠI
Chiều thu lên đỉnh thành Phao
Ngẩn ngơ nhớ lại thưở vào bạn thân
Dòng Thương dưới núi rì rầm
Bên kia đồng lúa xanh rờn áo em
Con thuyền căng gió cánh buồm
Ngược về Vạn Kiếp hội đền đêm nay
Vườn Đào núi biếc xanh cây
Khói nhà máy điện vương mây giữa trời
Nét thu đọng mỗi môi cười
Của chiều Phả Lại rạng ngời nước non.
VN
Lược Sử Chùa Ba Vàng
Toạ lạc trên lưng chừng núi Thành Đẳng, chùa còn có tên gọi là Bảo
Quang tự, tên dân gian thường gọi là Ba Vàng. Chùa nằm ở độ cao 340m
trên một vị trí rất đẹp ở phía tây thành phố Uông Bí, phía trước là Bạch
Đằng giang uốn lượn, xa xa là thành phố cảng Hải Phòng, hút tầm mắt là
biển Đồ Sơn với muôn trùng sóng vỗ. Bên trái là những dãy núi Thanh Long
trùng điệp chầu về, bên phải là những dãy núi Bạch Hổ hùng vĩ phục
xuống.
Cho đến nay, vẫn chưa có câu trả lời chính xác chùa Ba Vàng được khai sơn từ khi nào. Theo nội dung khắc trên cây hương đá trước cửa chùa thì chùa xưa được dựng vào năm Ất Dậu, triều vua Lê Dụ Tông, niên hiệu Vĩnh Thịnh (tức năm 1706) và ngôi chùa lúc đó được gắn liền với tên tuổi Ngài Trúc Lâm Ma Ha Sa Môn Tuệ Bích Phổ Giác (1659 - 1758). Tuy nhiên, căn cứ vào những dấu tích di chỉ được các nhà khảo cổ thêm thì ngôi chùa còn có thể được xây dựng từ sớm hơn, tức là vào thời Trần thế kỷ thứ 13.
Tuy nhiên chùa xưa chỉ còn là phế tích, để phát huy giá trị văn hóa lịch sử ngôi chùa liên tiếp được đầu tư tôn tạo. Ban đầu chùa được xây dựng bằng gỗ và sau đó năm 1993 chùa được trùng tu lại bằng xi măng.
Hiện vật đáng chú ý nhất của chùa Ba Vàng còn sót lại tới hôm nay là một số di vật bằng đá, bao gồm 1 bia đá cao 0,52 m, rộng 0,38 m, dày 0,12 m, 2 con rùa đá và 1 cây hương bằng đá cao 1,2 m 4 mặt, mỗi mặt rộng 0,22 m. Theo dòng chảy thời gian, chữ Hán trên bia đá và cây hương đá đã mòn, rất khó đọc.
Riêng cây hương bằng đá, phần lớn chữ ở mặt bia đã bị phai mờ, chỉ còn lại một số chữ lớn giáp đầu bia ghi các chữ: Thành Đẳng Sơn, Bảo Quang tự, Thiên đài trụ. Nghĩa là trụ đài đá chùa Bảo Quang, núi Thành Đẳng.
Cho đến nay, vẫn chưa có câu trả lời chính xác chùa Ba Vàng được khai sơn từ khi nào. Theo nội dung khắc trên cây hương đá trước cửa chùa thì chùa xưa được dựng vào năm Ất Dậu, triều vua Lê Dụ Tông, niên hiệu Vĩnh Thịnh (tức năm 1706) và ngôi chùa lúc đó được gắn liền với tên tuổi Ngài Trúc Lâm Ma Ha Sa Môn Tuệ Bích Phổ Giác (1659 - 1758). Tuy nhiên, căn cứ vào những dấu tích di chỉ được các nhà khảo cổ thêm thì ngôi chùa còn có thể được xây dựng từ sớm hơn, tức là vào thời Trần thế kỷ thứ 13.
Tuy nhiên chùa xưa chỉ còn là phế tích, để phát huy giá trị văn hóa lịch sử ngôi chùa liên tiếp được đầu tư tôn tạo. Ban đầu chùa được xây dựng bằng gỗ và sau đó năm 1993 chùa được trùng tu lại bằng xi măng.
Hiện vật đáng chú ý nhất của chùa Ba Vàng còn sót lại tới hôm nay là một số di vật bằng đá, bao gồm 1 bia đá cao 0,52 m, rộng 0,38 m, dày 0,12 m, 2 con rùa đá và 1 cây hương bằng đá cao 1,2 m 4 mặt, mỗi mặt rộng 0,22 m. Theo dòng chảy thời gian, chữ Hán trên bia đá và cây hương đá đã mòn, rất khó đọc.
Riêng cây hương bằng đá, phần lớn chữ ở mặt bia đã bị phai mờ, chỉ còn lại một số chữ lớn giáp đầu bia ghi các chữ: Thành Đẳng Sơn, Bảo Quang tự, Thiên đài trụ. Nghĩa là trụ đài đá chùa Bảo Quang, núi Thành Đẳng.
Hình ảnh chùa cũ:
Chùa cũ (1993)
Ban Tam Bảo
Bia đá trên lưng Rùa khắc tên Ngài Tuệ Bích
Cây hương đá khắc tên chùa và tên núi
Bên phải Cây Hương Đá khắc tên núi: Thành Đẳng Sơn (đọc từ phải qua)
Bên trái Cây Hương Đá khắc tên chùa: Bảo Quang Tự (đọc từ phải qua)
Nhà Tăng (2007)
Phòng khách (2007)
Nhà kho
Nhà bếp
Đến năm 2007, Đại đức Thích Trúc Thái
Minh – đã được chính quyền và nhân dân địa phương tha thiết thỉnh cầu
về làm trụ trì chùa Ba Vàng.
Tháng 1 năm 2011, để đáp ứng nhu cầu
tu học của Tăng Ni, Phật tử và hoằng dương Phật Pháp, ngôi chùa một lần
nữa được khởi công xây dựng lần thứ tư với quy mô to lớn khang trang.
Sau 3 năm xây dựng, chùa đã hoàn thiện
một số hạng mục như: Ngôi Đại Hùng Bảo Điện (4500m2), Lầu Chuông (112
m2), Lầu Trống (112 m2), Hành Lang La Hán (200m2), Nhà Bảo Tàng (700
m2), Thư Viện (700 m2), Khu Nhà Tăng (1600 m2), Thiền Đường (960 m2),
Cổng Đá, Cổng Tam Quan Trung, Cổng Tam Quan Nội, và một số công trình
phụ.
Ngày 9/3/2014 (9/2/ Giáp Ngọ ) chùa Ba Vàng tổ chức Đại Lễ Khánh Thành và nhận bằng kỷ lục "Ngôi chùa trên núi có Chính Điện lớn nhất Đông Dương"
Hình ảnh chùa mới:
Song Thu sưu tầm
Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016
Chiều muộn
(Nhà báo Chu Thu Hằng- một người Chí Linh đã khá nổi tiếng với vai trò Tác giả kịch bản một số bộ phim Việt ăn khách trên VTV thời gian vừa qua như: Tình yêu không hẹn trước, Hoa nở trái mùa, Lời ru mùa đông, Nguyệt thực... Không chỉ vậy, chị còn là một cây bút viết truyện ngắn rất sung sức và hấp dẫn. Trang triancuocdoi xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc một số tác phẩm của chị.)
Người
đàn bà vừa đi vừa khóc, chiều muộn điểm xuyết những ánh đèn đủ màu sắc
trên gương mặt đẫm ướt. Chiếc xe đạp tróc sơn liêu xiêu trên phố.Nỗi đau
khổ khiến đôi bàn tay gầy, trắng xanh của người đàn bà không còn tự
chủ. Một chiếc xe máy vụt qua, khói thuốc phả ngược lại thành những sợi
trắng nhờ mỏng mảnh. Chiếc xe đạp lạng đi, đổ kềnh xuống mặt đường.Người
đàn bà đó là Quỳnh, chị vừa chia tay với quá khứ đau buồn để nhặt lấy
chút tự do mà người đàn ông cưỡi trên chiếc xe máy kia vứt lại.
Ly dị. Quỳnh nghĩ đến điều đó từ rất lâu nhưng khi cái ngày đó đến chị lại cảm thấy bối rối và đau khổ đến chóng mặt. Không phải Quỳnh sợ cô đơn, sợ cái tiếng bị chồng bỏ mà chị sợ những kỷ niệm quá đẹp, quá thơ mộng trong quá khứ. Nó luôn ám ảnh, dày vò chị như thể đã ngấm vào từng mạch máu không dễ gì quên được.
- Có bị sao không? Cái thằng xe máy đi hỗn quá. Thấy người ta ngã không dừng lại mà đỡ. Đê tiện.
-Không phải tại anh ấy. Tự chị ta ngã đấy. Mặt xám ngoét thế kia, chắc cảm gió rồi.
Người đi đường xúm lại hỏi han. Quỳnh lóp ngóp đứng dậy, gạt nước mắt, xốc chiếc xe đạp tuột xích lên hè. Bóng tối ào về qua làn gió se lạnh, qua sự mờ nhạt của những gương mặt đang trôi trong lòng phố. Những đôi môi bợt đi sau một ngày làm việc vất vả, những gương mặt khắc khổ, những cái nhìn âu lo... Ai trong số những người trên đường có nỗi đau giống chị, nỗi đau tưởng có thể chết nhưng lại không chết được vì định mệnh cứ bắt chị phải sống để chứng kiến những nghịch lý của cuộc đời.
Một vài người đi đường nhìn Quỳnh, ánh mắt của họ bị bóng tối cản lại nhưng Quỳnh vẫn cảm nhận được họ đang thẩm định giá trị của người đàn bà đang quắt đi vì đau khổ . Kệ thôi, trái tim chị đang tan nát, tướp táp máu thì dù ai nghĩ gì, đánh giá sao chẳng còn quan trọng.
Bàn chân vô thức đưa chị về dãy phố sực nức mùi hoa sữa, dừng lại trước ngôi nhà 4 tầng sang trọng. Cửa đóng kín nhưng tiếng nhạc vẫn tràn ra ngoài. Trôi theo tiếng nhạc là tiếng ly, cốc va vào nhau, tiếng cười nói, chúc tụng. Quỳnh đứng ngây như hóa đá. Cánh cửa đột ngột mở. Tiếng ồn bung theo, hắt vào mặt Quỳnh mớ hỗn độn chói gắt. Quỳnh đưa bàn tay che mặt. Điền, chồng cũ của Quỳnh ngó ra, trên tay vẫn cầm ly rượu đỏ bầm như máu độc. Một chút ngạc nhiên, Điền bước hẳn ra ngoài, cười nhạt, giọng kẻ cả.
-Em quên gì à?
Một mớ tóc vàng cùng cặp môi đỏ như quét máu ưỡn ẹo bước đến cạnh Điền. Mặt Quỳnh tím lại, cả người Quỳnh tím lịm, tím đến từng kẽ tóc. Những ngón tay cựa quậy, ban đầu là giật nhẹ, rồi đến run. Cả người Quỳnh run lên. Đám đàn ông trong nhà xô ra, nhìn Quỳnh thương hại. Họ là đám bạn làm ăn của Điều bên Đức. Trên người họ rủng rỉnh vàng và những dòng chữ Tây phưỡn ra trên áo.
Điền lạnh lùng:
- Quên gì thì vào mà lấy. Dù sao.. đây cũng từng là nhà của em.
Quỳnh nhìn xói vào mặt Điền, giọng nghèn nghẹn.
- Tôi chẳng quên gì. Cái quá khứ khốn nạn này không đáng để tôi đau khổ.
Đến lượt Điền tái mặt, các cơ mặt giật nhẹ. Người đàn bà tóc vàng bất ngờ cười ngặt nghẽo. Đám đàn ông cũng bật cười khành khạch, hô hố. Quỳnh lên xe, guồng xe như chạy trốn . Mãi nửa đêm Quỳnh mới về đến khu tập thể dành cho giáo viên của trường. Từ xa, Quỳnh thấy một cái bóng đang mòn mỏi tìm kiếm gì đó ở khoảng trống phía trước.
-Quỳnh đấy à? Sao cô về muộn thế?
-Cháu đâu rồi anh?
-Nó ngủ rồi, tội con bé suốt buổi cứ hỏi mẹ. Chuyện của cô thế nào?
-Tòa xử đúng theo đơn.
-Nghĩa là hai mẹ con cô tay trắng?
Người đàn ông thảng thốt. Anh thở dài. Quỳnh thấy được trong tiếng thở dài ấy nặng trĩu sự thương xót.
-Đã cơm cháo gì chưa? Để tôi về nấu cho cô gói mì. Cứ để con Thủy ngủ bên ấy với tôi. Cô cần nghỉ ngơi và tĩnh tâm.
Quỳnh ngước nhìn người đàn ông, ánh trăng sáng nhờ làm gương mặt anh thêm ủ dột, khắc khổ.
Người đàn ông ấy là Khang, anh dạy khoa Tin học và biết Quỳnh từ khi cô mới chân ướt chân ráo nhập trường. Anh cũng có nỗi đau giống Quỳnh. Nhưng nỗi đau có màu riêng, không thể so sánh ai đau khổ, ai mất mát nhiều hơn người khác. Vợ anh, một phụ nữ đẹp sắc sảo, đảm đang nhưng lại thích đùa cợt với trái tim "mô phạm" của chồng. Cô lấy Khang vì nể học vị của anh, chẳng gì anh cũng phó tiến sĩ, giảng viên một trường đại học lớn. Với một sinh viên vừa ra trường thì đấy là sự "bảo hành" cho một tương lai rất sáng. Lấy nhau rồi sự vị nể ấy cũng vơi đi. Khang không phải là người biết kiếm tiền mà chỉ chú tâm vào nghiên cứu. Vợ Khang luôn cảm thấy bất an với ví tiền mỏng dính của chồng. Do có chút nhan sắc, vợ Khang xin vào làm việc ở một khách sạn. Cuộc sống bớt khó khăn.
-" Đô ( USD) mới là chứng chỉ đi vào tương lai"- một lần vợ Khang đã nói với chồng như thế. Khang trừng mắt nhìn vợ rồi giở mớ lý thuyết đạo đức, nhân sinh quan ra nói. Mặc cho Khang nói như cái máy, mặt đỏ bừng vì kích động, vợ Khang soi gương, nắn nót kẻ môi, kẻ mắt, rồi vơ cái túi, ào đi.
Ra khỏi căn nhà dư thừa mùi ẩm mốc, cô giống như một con chim xổ lồng, xù đuôi, vẫy cánh đón nhận những mĩ từ bóng bảy từ những người khách sang trọng. Họ hào phóng ban phát lời khen khiến cô luôn sống trong sự mộng du của nhạc rock, rượu whisky và mùi nước hoa tổng hợp.
Cô quên dần anh chàng bặt thiệp, học rộng nhưng rỗng túi. Họ chia tay nhau, căn nhà 10m2 rộng thêm khi chỉ còn mình Khang. Anh lầm lũi lao vào nghiên cứu, tìm sự lãng quên ở những con số, những dòng chữ. Thi thoảng, tạt ngang nhà hàng xóm, thấy vợ chồng Quỳnh rúc rích cười, gắp thức ăn cho nhau, Khang đứng lặng, nước mắt ứa ra từ hai hố mắt thâm quầng.
Hôm Quỳnh chuyển nhà ra phố anh cũng sang giúp cô chuyển đồ lên xe. Khi xe sắp chuyển bánh, anh bắt tay Điền, giọng nghèn nghẹn: " Anh thật hạnh phúc". Quỳnh quay lại nhìn Khang, cảm giác xót xa trào lên trong lồng ngực. Cô biết, hạnh phúc của cô và Điền đang khiến Khang lội ngược dòng về với quá khứ đau khổ của mình.
Quỳnh đi rồi căn phòng nhà trường phân cho Quỳnh tạm thời bỏ trống, rêu mọc xanh rì thềm cửa. Mỗi lần đi qua, Khang lại nhìn cánh cửa khép im ỉm.
Thế rồi Quỳnh đột ngột trở về khu tập thể vào một chiều mưa tầm tã. Hai mẹ con đèo nhau trên chiếc xe đạp vốn đã cũ từ lâu. Mặt cô lã chã nước. Cô nói căn nhà ngoài phố đã có chủ mới, là mẹ chồng và cậu em trai Điền ở quê ra. Cậu em chồng trước lễ phép là vậy, giờ trở mặt đuổi chị dâu và cháu ra khỏi cửa. Không chỉ thế, nó còn đưa lá thư của Điền gửi từ Đức nói tất cả tài sản trong nhà thuộc về nó.
- Khốn nạn- Khang gầm khẽ trong cổ họng.
- Ai hỏi, anh cứ nói... em cần bán nhà để lấy vốn cho Điền làm ăn. - Quỳnh nấc lên.
Nỗi đau đang bào mòn niềm tin của Quỳnh khiến trái tim khô quắt của Khang cựa quậy. Khang thấy đắng họng. Không phải là sự thương hại mà là thương. Anh thấy lại mình trong chính nỗi đau của Quỳnh.
Và bây giờ, Quỳnh đang đứng trước mặt Khang. Có cảm giác nỗi đau đã vắt kiệt sức lực chị.
-Em không thấy đói. Anh cho em gửi con Thủy bên ấy.
Quỳnh lạch xạch mở khóa và đóng ập cửa lại. Sự cảm thông của Khang khiến Quỳnh không cầm nổi nước mắt. Quỳnh dò dẫm trong căn nhà hoang lạnh, ẩm mốc, chị lôi từng món đồ thời chị và Điền còn nghèo khổ. Chiếc thìa gẫy chuôi này là dấu vết một lần Điền mắm môi cậy cháy cơm, vài chiếc bát sứt thời sinh viên mà Quỳnh đã nhặt nhạnh cất kỹ trong chiếc hòm gỗ thông. Tất cả chỉ như mới hôm qua.
Ngày ấy, Quỳnh là cô bé xinh xắn, dịu dàng, cặp mắt to mơ mộng. Còn Điền thì nhanh nhẹn, láu lỉnh. Cuối năm nhất đại học, Điền ngỏ lời với Quỳnh và họ trở thành một cặp khá tương xứng. Nhiều người nói, tình yêu trong sinh viên giống như cơn gió thoảng qua, 10 đôi yêu thì 9 đôi tan vỡ. Tình yêu của Quỳnh và Điền nằm trong số ít may mắn. Sau khi tốt nghiệp, cả hai được giữ lại trường, làm đám cưới và được phân một phòng 8m2 trong khu tập thể này.
Ngày ấy nhà Quỳnh rất nghèo, hàng đêm Quỳnh mải miết đan len thuê. Điền vỡ mảnh đất hoang sau khu tập thể để trồng rau. Tuần một lần, anh đạp xe vào phố với chiếc thùng lấy phân từ các hố xí công cộng về bón cho rau. Nhìn Điền ngồi gỡ tóc cho Quỳnh ngoài cửa, Khang chạnh lòng khi nhớ lại lời của vợ khi cô xách túi rời khỏi nhà : "Nghèo thì không bao giờ hạnh phúc". Điền và Quỳnh cũng nghèo đấy thôi. Điền còn chẳng có cái mác tiến sĩ như Khang... nhưng căn phòng của họ đầy ắp tiếng cười. Nghĩ vậy, Khang ngồi thất thần cả tối. Trách số phận . Trách người vợ tham vàng bỏ ngãi.
Điền không phải là người chịu an phận. Khi Quỳnh có thai bé Thủy, Điền nhờ bác họ làm trên Bộ xin cho đi xuất khẩu lao động tại Đức. Quỳnh khóc, cố níu kéo Điền ở lại với công việc giảng dạy nhưng Điền đã quyết.
Điền nói: " Anh phải đi làm kinh tế? Em định chịu khổ mãi sao"?
Biết không thay đổi được quyết định của Điền, Quỳnh chạy vạy mượn tiền mua cho Điền hai chục cái quần bò để làm vốn nơi đất khách.
Điền sang Đức một năm thì ở nhà Quỳnh nhận được thùng hàng. Cả khu tập thể rộn lên, không ít ánh mắt ghen tị. Quỳnh vốn xinh nay càng trẻ ra. Người đẹp vì lụa, lần đầu thấy Quỳnh mặc chiếc váy bó sát người, Khang đứng sững, ngơ ngác vài phút. Rồi cười ngớ ngẩn, anh không dám tin người đứng trước mình là Quỳnh. Cô đẹp và thơm... như một con búp bê trong tủ kính.
Ba năm sau, Điền về chơi. Chiếc xe con bóng lộn khiến khu tập thể lại rộn lên. Cơm Tây có khác, con người Điền như đổi khác. Lúc đầu, mọi người kéo sang chơi, hỏi chuyện, chúc mừng. Nhưng rồi sự kệch cỡm, phách lối mở miệng là nói đến tiền của Điền làm mọi người khó chịu. Kệ, Điền nhìn các đồng nghiệp trong khu tập thể bằng nửa con mắt. Điền càng thích thể hiện sự, phô trương sự giàu có, Quỳnh càng thấy ngại. Thấy vậy, Khang lại chạnh lòng. Anh nghĩ: " May cho thằng rởm đời kia còn có người xấu hổ thay nó".
Một tháng sau, gia đình Quỳnh chuyển ra phố, cả khu tập thể thở phào như trút bỏ được cục nợ . Hôm chuyển nhà, Quỳnh dắt bé Thủy đi chào khắp lượt. Cô mong mọi người thông cảm và bỏ qua cho Điền.
Quỳnh chuyển nhà được hơn năm, mọi người cũng thôi đàm tiếu về Điền. Quỳnh vẫn đẹp, vẫn diện nhưng ít cười, ánh mắt chất chứa phiền muộn.
-Có chuyện gì vậy Quỳnh? -
Quỳnh né tránh cái nhìn của Khang khi hai người gặp nhau ở giảng đường.
- Em khổ quá.
Quỳnh quay ngoắt, đi như chạy trốn. Rồi đột ngột Quỳnh dẫn bé Thủy quay lại khu tập thể trong một ngày mưa tầm tã.
Điền đến khu tập thể tìm Quỳnh. Hai người to tiếng. Chuyện Quỳnh bị chồng hắt hủi, bị mẹ chồng đuổi khỏi nhà, bị Điền ép li dị vỡ bung ra. Mọi người té ngửa, xúm lại . Tiếng can ngăn: "Đừng ký. Mình là vợ cái con cột, việc gì phải khổ". Tiếng trách móc: " Nghèo thì hạnh phúc. Có tiền thì phụ bạc vợ con". Tiếng xỉ vả: " Hóa ra hắn... dẫn người khác về đuổi mẹ con cô ấy ra khỏi nhà à"; " Không, nó sống với con bé kia bên Đức. Khốn nạn thế, có cái nhà cũng lấy lại. Mà cái bà mẹ chồng với thằng em cũng ác... Dù gì con Thủy cũng là máu mủ của nhà ấy. Thế mà nhẫn tâm đuổi hai mẹ con".
Quỳnh lấy hai tay bịt tai, quay cuồng.
-Cô không ký... tôi cũng sẽ li dị được- Điền lạnh lùng.
Quỳnh nhìn chồng tê dại. Sau vài phút chết lặng, Quỳnh giật tờ đơn trên tay Điền, với cái bút ký xoẹt vào tờ đơn. Mọi người chết sững nhìn vào cái bút trên tgay Quỳnh. Tờ đơn rơi xuống đất. Điền nhặt tờ giấy, phủi nhẹ bụi, nhìn mọi người, rồi bỏ đi. Ngang qua chỗ Khang đứng, bắt gặp ánh mắt căm phẫn của Khang, Điền cúi mặt xuống.
Khang lúi húi trong bếp, bé Thủy vẫn ngon giấc. Anh kéo chăn đắp cho Thủy rồi bưng bát mì mở cửa bước ra ngoài. Trăng sáng, sương lạnh, Khang đến bên cửa nhà Quỳnh, gõ nhẹ cửa.
-Quỳnh.
Ly dị. Quỳnh nghĩ đến điều đó từ rất lâu nhưng khi cái ngày đó đến chị lại cảm thấy bối rối và đau khổ đến chóng mặt. Không phải Quỳnh sợ cô đơn, sợ cái tiếng bị chồng bỏ mà chị sợ những kỷ niệm quá đẹp, quá thơ mộng trong quá khứ. Nó luôn ám ảnh, dày vò chị như thể đã ngấm vào từng mạch máu không dễ gì quên được.
- Có bị sao không? Cái thằng xe máy đi hỗn quá. Thấy người ta ngã không dừng lại mà đỡ. Đê tiện.
-Không phải tại anh ấy. Tự chị ta ngã đấy. Mặt xám ngoét thế kia, chắc cảm gió rồi.
Người đi đường xúm lại hỏi han. Quỳnh lóp ngóp đứng dậy, gạt nước mắt, xốc chiếc xe đạp tuột xích lên hè. Bóng tối ào về qua làn gió se lạnh, qua sự mờ nhạt của những gương mặt đang trôi trong lòng phố. Những đôi môi bợt đi sau một ngày làm việc vất vả, những gương mặt khắc khổ, những cái nhìn âu lo... Ai trong số những người trên đường có nỗi đau giống chị, nỗi đau tưởng có thể chết nhưng lại không chết được vì định mệnh cứ bắt chị phải sống để chứng kiến những nghịch lý của cuộc đời.
Một vài người đi đường nhìn Quỳnh, ánh mắt của họ bị bóng tối cản lại nhưng Quỳnh vẫn cảm nhận được họ đang thẩm định giá trị của người đàn bà đang quắt đi vì đau khổ . Kệ thôi, trái tim chị đang tan nát, tướp táp máu thì dù ai nghĩ gì, đánh giá sao chẳng còn quan trọng.
Bàn chân vô thức đưa chị về dãy phố sực nức mùi hoa sữa, dừng lại trước ngôi nhà 4 tầng sang trọng. Cửa đóng kín nhưng tiếng nhạc vẫn tràn ra ngoài. Trôi theo tiếng nhạc là tiếng ly, cốc va vào nhau, tiếng cười nói, chúc tụng. Quỳnh đứng ngây như hóa đá. Cánh cửa đột ngột mở. Tiếng ồn bung theo, hắt vào mặt Quỳnh mớ hỗn độn chói gắt. Quỳnh đưa bàn tay che mặt. Điền, chồng cũ của Quỳnh ngó ra, trên tay vẫn cầm ly rượu đỏ bầm như máu độc. Một chút ngạc nhiên, Điền bước hẳn ra ngoài, cười nhạt, giọng kẻ cả.
-Em quên gì à?
Một mớ tóc vàng cùng cặp môi đỏ như quét máu ưỡn ẹo bước đến cạnh Điền. Mặt Quỳnh tím lại, cả người Quỳnh tím lịm, tím đến từng kẽ tóc. Những ngón tay cựa quậy, ban đầu là giật nhẹ, rồi đến run. Cả người Quỳnh run lên. Đám đàn ông trong nhà xô ra, nhìn Quỳnh thương hại. Họ là đám bạn làm ăn của Điều bên Đức. Trên người họ rủng rỉnh vàng và những dòng chữ Tây phưỡn ra trên áo.
Điền lạnh lùng:
- Quên gì thì vào mà lấy. Dù sao.. đây cũng từng là nhà của em.
Quỳnh nhìn xói vào mặt Điền, giọng nghèn nghẹn.
- Tôi chẳng quên gì. Cái quá khứ khốn nạn này không đáng để tôi đau khổ.
Đến lượt Điền tái mặt, các cơ mặt giật nhẹ. Người đàn bà tóc vàng bất ngờ cười ngặt nghẽo. Đám đàn ông cũng bật cười khành khạch, hô hố. Quỳnh lên xe, guồng xe như chạy trốn . Mãi nửa đêm Quỳnh mới về đến khu tập thể dành cho giáo viên của trường. Từ xa, Quỳnh thấy một cái bóng đang mòn mỏi tìm kiếm gì đó ở khoảng trống phía trước.
-Quỳnh đấy à? Sao cô về muộn thế?
-Cháu đâu rồi anh?
-Nó ngủ rồi, tội con bé suốt buổi cứ hỏi mẹ. Chuyện của cô thế nào?
-Tòa xử đúng theo đơn.
-Nghĩa là hai mẹ con cô tay trắng?
Người đàn ông thảng thốt. Anh thở dài. Quỳnh thấy được trong tiếng thở dài ấy nặng trĩu sự thương xót.
-Đã cơm cháo gì chưa? Để tôi về nấu cho cô gói mì. Cứ để con Thủy ngủ bên ấy với tôi. Cô cần nghỉ ngơi và tĩnh tâm.
Quỳnh ngước nhìn người đàn ông, ánh trăng sáng nhờ làm gương mặt anh thêm ủ dột, khắc khổ.
Người đàn ông ấy là Khang, anh dạy khoa Tin học và biết Quỳnh từ khi cô mới chân ướt chân ráo nhập trường. Anh cũng có nỗi đau giống Quỳnh. Nhưng nỗi đau có màu riêng, không thể so sánh ai đau khổ, ai mất mát nhiều hơn người khác. Vợ anh, một phụ nữ đẹp sắc sảo, đảm đang nhưng lại thích đùa cợt với trái tim "mô phạm" của chồng. Cô lấy Khang vì nể học vị của anh, chẳng gì anh cũng phó tiến sĩ, giảng viên một trường đại học lớn. Với một sinh viên vừa ra trường thì đấy là sự "bảo hành" cho một tương lai rất sáng. Lấy nhau rồi sự vị nể ấy cũng vơi đi. Khang không phải là người biết kiếm tiền mà chỉ chú tâm vào nghiên cứu. Vợ Khang luôn cảm thấy bất an với ví tiền mỏng dính của chồng. Do có chút nhan sắc, vợ Khang xin vào làm việc ở một khách sạn. Cuộc sống bớt khó khăn.
-" Đô ( USD) mới là chứng chỉ đi vào tương lai"- một lần vợ Khang đã nói với chồng như thế. Khang trừng mắt nhìn vợ rồi giở mớ lý thuyết đạo đức, nhân sinh quan ra nói. Mặc cho Khang nói như cái máy, mặt đỏ bừng vì kích động, vợ Khang soi gương, nắn nót kẻ môi, kẻ mắt, rồi vơ cái túi, ào đi.
Ra khỏi căn nhà dư thừa mùi ẩm mốc, cô giống như một con chim xổ lồng, xù đuôi, vẫy cánh đón nhận những mĩ từ bóng bảy từ những người khách sang trọng. Họ hào phóng ban phát lời khen khiến cô luôn sống trong sự mộng du của nhạc rock, rượu whisky và mùi nước hoa tổng hợp.
Cô quên dần anh chàng bặt thiệp, học rộng nhưng rỗng túi. Họ chia tay nhau, căn nhà 10m2 rộng thêm khi chỉ còn mình Khang. Anh lầm lũi lao vào nghiên cứu, tìm sự lãng quên ở những con số, những dòng chữ. Thi thoảng, tạt ngang nhà hàng xóm, thấy vợ chồng Quỳnh rúc rích cười, gắp thức ăn cho nhau, Khang đứng lặng, nước mắt ứa ra từ hai hố mắt thâm quầng.
Hôm Quỳnh chuyển nhà ra phố anh cũng sang giúp cô chuyển đồ lên xe. Khi xe sắp chuyển bánh, anh bắt tay Điền, giọng nghèn nghẹn: " Anh thật hạnh phúc". Quỳnh quay lại nhìn Khang, cảm giác xót xa trào lên trong lồng ngực. Cô biết, hạnh phúc của cô và Điền đang khiến Khang lội ngược dòng về với quá khứ đau khổ của mình.
Quỳnh đi rồi căn phòng nhà trường phân cho Quỳnh tạm thời bỏ trống, rêu mọc xanh rì thềm cửa. Mỗi lần đi qua, Khang lại nhìn cánh cửa khép im ỉm.
Thế rồi Quỳnh đột ngột trở về khu tập thể vào một chiều mưa tầm tã. Hai mẹ con đèo nhau trên chiếc xe đạp vốn đã cũ từ lâu. Mặt cô lã chã nước. Cô nói căn nhà ngoài phố đã có chủ mới, là mẹ chồng và cậu em trai Điền ở quê ra. Cậu em chồng trước lễ phép là vậy, giờ trở mặt đuổi chị dâu và cháu ra khỏi cửa. Không chỉ thế, nó còn đưa lá thư của Điền gửi từ Đức nói tất cả tài sản trong nhà thuộc về nó.
- Khốn nạn- Khang gầm khẽ trong cổ họng.
- Ai hỏi, anh cứ nói... em cần bán nhà để lấy vốn cho Điền làm ăn. - Quỳnh nấc lên.
Nỗi đau đang bào mòn niềm tin của Quỳnh khiến trái tim khô quắt của Khang cựa quậy. Khang thấy đắng họng. Không phải là sự thương hại mà là thương. Anh thấy lại mình trong chính nỗi đau của Quỳnh.
Và bây giờ, Quỳnh đang đứng trước mặt Khang. Có cảm giác nỗi đau đã vắt kiệt sức lực chị.
-Em không thấy đói. Anh cho em gửi con Thủy bên ấy.
Quỳnh lạch xạch mở khóa và đóng ập cửa lại. Sự cảm thông của Khang khiến Quỳnh không cầm nổi nước mắt. Quỳnh dò dẫm trong căn nhà hoang lạnh, ẩm mốc, chị lôi từng món đồ thời chị và Điền còn nghèo khổ. Chiếc thìa gẫy chuôi này là dấu vết một lần Điền mắm môi cậy cháy cơm, vài chiếc bát sứt thời sinh viên mà Quỳnh đã nhặt nhạnh cất kỹ trong chiếc hòm gỗ thông. Tất cả chỉ như mới hôm qua.
Ngày ấy, Quỳnh là cô bé xinh xắn, dịu dàng, cặp mắt to mơ mộng. Còn Điền thì nhanh nhẹn, láu lỉnh. Cuối năm nhất đại học, Điền ngỏ lời với Quỳnh và họ trở thành một cặp khá tương xứng. Nhiều người nói, tình yêu trong sinh viên giống như cơn gió thoảng qua, 10 đôi yêu thì 9 đôi tan vỡ. Tình yêu của Quỳnh và Điền nằm trong số ít may mắn. Sau khi tốt nghiệp, cả hai được giữ lại trường, làm đám cưới và được phân một phòng 8m2 trong khu tập thể này.
Ngày ấy nhà Quỳnh rất nghèo, hàng đêm Quỳnh mải miết đan len thuê. Điền vỡ mảnh đất hoang sau khu tập thể để trồng rau. Tuần một lần, anh đạp xe vào phố với chiếc thùng lấy phân từ các hố xí công cộng về bón cho rau. Nhìn Điền ngồi gỡ tóc cho Quỳnh ngoài cửa, Khang chạnh lòng khi nhớ lại lời của vợ khi cô xách túi rời khỏi nhà : "Nghèo thì không bao giờ hạnh phúc". Điền và Quỳnh cũng nghèo đấy thôi. Điền còn chẳng có cái mác tiến sĩ như Khang... nhưng căn phòng của họ đầy ắp tiếng cười. Nghĩ vậy, Khang ngồi thất thần cả tối. Trách số phận . Trách người vợ tham vàng bỏ ngãi.
Điền không phải là người chịu an phận. Khi Quỳnh có thai bé Thủy, Điền nhờ bác họ làm trên Bộ xin cho đi xuất khẩu lao động tại Đức. Quỳnh khóc, cố níu kéo Điền ở lại với công việc giảng dạy nhưng Điền đã quyết.
Điền nói: " Anh phải đi làm kinh tế? Em định chịu khổ mãi sao"?
Biết không thay đổi được quyết định của Điền, Quỳnh chạy vạy mượn tiền mua cho Điền hai chục cái quần bò để làm vốn nơi đất khách.
Điền sang Đức một năm thì ở nhà Quỳnh nhận được thùng hàng. Cả khu tập thể rộn lên, không ít ánh mắt ghen tị. Quỳnh vốn xinh nay càng trẻ ra. Người đẹp vì lụa, lần đầu thấy Quỳnh mặc chiếc váy bó sát người, Khang đứng sững, ngơ ngác vài phút. Rồi cười ngớ ngẩn, anh không dám tin người đứng trước mình là Quỳnh. Cô đẹp và thơm... như một con búp bê trong tủ kính.
Ba năm sau, Điền về chơi. Chiếc xe con bóng lộn khiến khu tập thể lại rộn lên. Cơm Tây có khác, con người Điền như đổi khác. Lúc đầu, mọi người kéo sang chơi, hỏi chuyện, chúc mừng. Nhưng rồi sự kệch cỡm, phách lối mở miệng là nói đến tiền của Điền làm mọi người khó chịu. Kệ, Điền nhìn các đồng nghiệp trong khu tập thể bằng nửa con mắt. Điền càng thích thể hiện sự, phô trương sự giàu có, Quỳnh càng thấy ngại. Thấy vậy, Khang lại chạnh lòng. Anh nghĩ: " May cho thằng rởm đời kia còn có người xấu hổ thay nó".
Một tháng sau, gia đình Quỳnh chuyển ra phố, cả khu tập thể thở phào như trút bỏ được cục nợ . Hôm chuyển nhà, Quỳnh dắt bé Thủy đi chào khắp lượt. Cô mong mọi người thông cảm và bỏ qua cho Điền.
Quỳnh chuyển nhà được hơn năm, mọi người cũng thôi đàm tiếu về Điền. Quỳnh vẫn đẹp, vẫn diện nhưng ít cười, ánh mắt chất chứa phiền muộn.
-Có chuyện gì vậy Quỳnh? -
Quỳnh né tránh cái nhìn của Khang khi hai người gặp nhau ở giảng đường.
- Em khổ quá.
Quỳnh quay ngoắt, đi như chạy trốn. Rồi đột ngột Quỳnh dẫn bé Thủy quay lại khu tập thể trong một ngày mưa tầm tã.
Điền đến khu tập thể tìm Quỳnh. Hai người to tiếng. Chuyện Quỳnh bị chồng hắt hủi, bị mẹ chồng đuổi khỏi nhà, bị Điền ép li dị vỡ bung ra. Mọi người té ngửa, xúm lại . Tiếng can ngăn: "Đừng ký. Mình là vợ cái con cột, việc gì phải khổ". Tiếng trách móc: " Nghèo thì hạnh phúc. Có tiền thì phụ bạc vợ con". Tiếng xỉ vả: " Hóa ra hắn... dẫn người khác về đuổi mẹ con cô ấy ra khỏi nhà à"; " Không, nó sống với con bé kia bên Đức. Khốn nạn thế, có cái nhà cũng lấy lại. Mà cái bà mẹ chồng với thằng em cũng ác... Dù gì con Thủy cũng là máu mủ của nhà ấy. Thế mà nhẫn tâm đuổi hai mẹ con".
Quỳnh lấy hai tay bịt tai, quay cuồng.
-Cô không ký... tôi cũng sẽ li dị được- Điền lạnh lùng.
Quỳnh nhìn chồng tê dại. Sau vài phút chết lặng, Quỳnh giật tờ đơn trên tay Điền, với cái bút ký xoẹt vào tờ đơn. Mọi người chết sững nhìn vào cái bút trên tgay Quỳnh. Tờ đơn rơi xuống đất. Điền nhặt tờ giấy, phủi nhẹ bụi, nhìn mọi người, rồi bỏ đi. Ngang qua chỗ Khang đứng, bắt gặp ánh mắt căm phẫn của Khang, Điền cúi mặt xuống.
Khang lúi húi trong bếp, bé Thủy vẫn ngon giấc. Anh kéo chăn đắp cho Thủy rồi bưng bát mì mở cửa bước ra ngoài. Trăng sáng, sương lạnh, Khang đến bên cửa nhà Quỳnh, gõ nhẹ cửa.
-Quỳnh.
CHU THU HẰNG
( Song Thu sưu tầm. Nguồn: NguoiChiLinh.com)
( Song Thu sưu tầm. Nguồn: NguoiChiLinh.com)
CÁCH MẠNG THÀNH CÔNG
Bảy mốt mùa thu nắng dịu hiền
Mây bay, gió nhẹ, cảnh thần tiên
Người vui cháy hội say câu hát
Đoàn kết chung tay dựng nước bền
Mây bay, gió nhẹ, cảnh thần tiên
Người vui cháy hội say câu hát
Đoàn kết chung tay dựng nước bền
Giặc dã cho mình nhiều đạn dược
Bày mưu tính kế đủ ngàn lần
Phương nam, phía bắc đường biên giới
Chín đoạn rồng bơi khắp biển đông
Bày mưu tính kế đủ ngàn lần
Phương nam, phía bắc đường biên giới
Chín đoạn rồng bơi khắp biển đông
Diễn biến hòa bình mong đổi khác
Quân thù ảo mộng vẫn thường xuyên
Gây chia rẽ mối tình dân tộc
Thực hiện âm mưu chiếm cứ miền
Quân thù ảo mộng vẫn thường xuyên
Gây chia rẽ mối tình dân tộc
Thực hiện âm mưu chiếm cứ miền
Phá hoại đâu từ thủ đoạn nào
Môi trường, giá cả, đến hầu bao
Fomos, đỉa, lá, sừng trâu, quặng...*
Kẻp thế ghìm chân mọi cửa rào
Môi trường, giá cả, đến hầu bao
Fomos, đỉa, lá, sừng trâu, quặng...*
Kẻp thế ghìm chân mọi cửa rào
Ta vẫn đi lên với tiếng chào
Muốn làm bạn của vạn ngôi sao
Dưng xậy đất nước lên cượngthinh
Độc lập phồn vinh sáng tự hào.
Muốn làm bạn của vạn ngôi sao
Dưng xậy đất nước lên cượngthinh
Độc lập phồn vinh sáng tự hào.
* thu mua để phá nền sản xuất
Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2016
VÔ ĐỀ
Khoác trang phục Hoàng Hậu
Chễm chệ ngồi ngai vàng
Ngỡ oai phong lẫm liệt
Đâu dè hình nộm rơm!
27-8-2016
Song Thu
KIM VÂN KIỀU LƯỢC TRUYỆN
Kể từ
Kiều gặp chàng Kim
Những
mong phận cải duyên kim có ngày
Nào
ngờ vạ gió tai bay
Bán
mình Kiều phải ra tay một lần
Trước
là báo hiếu song thân
Sau vì
thương xót Thúy Vân em Kiều…
Đường
xa thân liễu đìu hiu
Gập
ghềnh vó ngựa ráng chiều phôi phai
Buồn
trông phong cảnh xứ người
Cánh
chim vô định biết rồi ra sao
Mơ màng trong giấc chiêm
bao
Đạm Tiên người cũ lẻn
vào trướng loan
Nàng răng:”Nghiệp chướng
trời ban
Má hồng rồi sẽ gian nan
những ngày
Mười lăm năm kiếp đọa
đày
Tiền Đường gặp gỡ nước
mây trùng phùng…”
Giật mình lo sợ vô cùng
Nghe như sấm sét đùng
đùng bên tai
Giám Sinh trực sẵn hiên
ngoài
Động đào quyết mở then
cài một phen
Phẩm tiên gặp phải tay
hèn
Uổng bao gìn giữ thề nguyền những khi
Đêm dài trên đất Lâm
Truy
Kiều như cành liễu còn
gì nữa xuân?
Nổi nênh một kiếp phù
vân
Phong trần lại tiếp
phong trần từ đây
Sở Khanh hứa quyết ra
tay
Cứu Kiều thoát kiếp đọa
đầy lầu xanh
Hay đâu cạm bẫy rấp ranh
Tú Bà với gã Sở Khanh
một loài
Mấy phen tan ngọc nát
ngài
Kiều đành nhắm mắt an
bài làm theo
Tháng ngày ong bướm dập
dìu
Hẹn hò kẻ trước, yêu
chiều người sau…
Thời gian cửa sổ bóng
câu
Dập vùi thân liễu nát
nhàu kiếp hoa
Thương thay số phận đàn
bà
“Sống làm vợ khắp người
ta ở đời”
May sao Kiều gặp một
người
Hào hoa phong nhã vẻ
thời thư sinh
Yêu bởi sắc, đắm bởi
tình
Chuộc Kiều làm lẽ tư
dinh rước về
Thúc Sinh chiều chuộng
mọi bề
Kiều thêm rực rỡ chẳng
nề tuyết sa
Vợ chồng đang lúc thuận hòa
Nồng nàn hương lửa, cửa
nhà ấm êm
Bất ngờ nhà cháy giữa
đêm
Nát tan kỳ vọng một phen
hãi hùng
Hoạn Thư bày chuyện hành
chồng
Làm cho giáp mặt mà lòng
cách xa
Thấp cơ thua trí đàn bà
Hoa nô đứng đó rõ là
người xưa
Thúc Sinh rầu dĩ lòng
dưa
Kiều đau vẫn phải dạ
thưa dối lòng
Chồng nhìn vợ, vợ nhìn
chồng
“Người ngoài cười nụ, người
trong khóc thầm”
Đưa Kiều ra các Quan Âm
Hoạn Thư hồ dễ tính lầm
mà lo
Biết người, người cũng
biết cho
Hiếu sinh đường mở tha
cho một lần
Sớm khuya kinh mõ chuyên
cần
Trưa chiều trà nước có
phần nguôi mgoai
Một đêm vắng lặng trong
ngoài
Chuông vàng khánh bạc
giắt người kiều đi
Hoạn Thư biết rõ vân vi
Mở lòng hà hải từ bi thả
Kiều
Cầu sương, giày nguyệt
gieo neo
Chùa đâu chữ Ẩn Am Chiêu
rõ rành
Giác Duyên sư trưởng
lòng lành
Nghe Kiều phân tỏ sự
tình mà thương
Nâu sòng khuya sớm đèn
hương
Tiếng kinh gọi
nguyệt, nện sương chày kình
Tưởng rằng yên phận rứt
tình
Nào ngờ chuông khánh sự
mình lộ ra
Vội vàng chẳng kịp tính
xa
Lánh sang nhà với Bạc Bà
trú Chân
Chưa kịp mừng chốn an
Thân
Lại rơi vào kiếp phong
trần một phen
Bạc Bà bán phấn đã quen
Mưu cùng Bạc Hạnh ép
duyên Châu Trần
Lạc loài đất lạ độc
thân
Nào hay duyên phận dữ
gần, lành xa
Nào hay Bạc Hạnh, Bạc Bà
Cùng phường bán phấn
buôn hoa quen nghề
Bán làm tiếp khách phòng
khuê
Một phen Kiều lại ê chề
lầu Xanh
Đêm dài gió mát trăng
thanh
Gặp người qua khách biên
thành sang chơi
Vai năm tấc, thân cao
mười
Râu hùm hàm én rõ người
lược thao
Đội trời, đạp đất anh hào
Mắt xanh hợp với má đào
một đôi
Xưa nay tri kỷ mấy người
Anh hùng, kỹ nữ thề bồi
trước sau
Đôi bên ý hợp tâm đầu
Chuộc Kiều trăm lạng
cùng nhau phát hoàn
Trời ban cho chốn thanh
nhàn
Kiều cùng Từ Hải phượng
loan ấm nồng…
Mười năm xa cách vợ
chồng
Anh hùng phỉ chí anh
hùng bốn phương
Làm cho rõ mặt phi
thường
Tinh binh mười vạn, rợp
đường thất tinh
Trẻ già trông thấy mà
kinh
Kiều càng lo sợ lánh mình
một nơi
Nào ai hay được cơ trời
Tìm Kiều, Từ Hải nói lời
hàn huyên
Để cho ân oán phân miêng
Mặc Kiều xử, quyết báo đền
công minh
Dưới cờ nhờ có uy linh
Thúy Kiều báo oán, trả
tình trước sau
Thời gian thấm thoát
trôi mau
Lựa lời Kiều mới trước
sau tỏ tình:
“Bó cờ về với triều đình
Chữ trung đã rõ chữ tình
càng trong
Chiến trường yên ngưa
duổi dong
Chàng đi thiếp có an
lòng được đâu
Về triều vinh nhục có
nhau
Nghìn năm đời có khen
đâu Hoàng Sào ?”
Nghe Kiều phân tỏ thấp
cao
Chỉnh quân Từ xếp chiến
bào cửa viên
Ngờ đâu Tôn Hiến đê hèn
Sẵn sàng phản phúc bốn bên súng cờ
Đang trong sơ ý bất ngờ
Hùm thiêng sa bẫy bây
giờ tính sao?
Tả xung, hữu đột máu trào
Anh hùng dẫu có thế nào
cũng cam
Trong ngoài hào lũy tan
hoang
Tín quân kịp dắt tay
nàng đến xem
Thấy Từ đứng giữa trận
tiền
Trơ trơ oan khí một miền
chửa tan
Lạ thay lệ hận của nàng
Vừa rơi Từ đã ngã ngang
dần dần…
Đem Kiều vào chốn trung
quân
Hồ Công thấy mặt mười
phần ngất ngây
Là tuồng trăng gió xưa
nay
“Dẫu rằng mặt sắt cũng
ngây bởi tình”
Thương cho thân phận của
mình
Đau cho hai chữ bạc tình
hồng nhan
Vinh chi tiết liệt vua
ban
Để đời tiếng xấu gái
ngoan hại chồng
Kiều gieo mình xuống
dòng sông
Mặt nào mà sống ở
trong cõi đời ?
Buồn
trông non nước xa vời
Tiền
Đường dào dạt chân trời vắng tanh
Nỗi oan theo mãi với
mình
Nỗi mình ai biết, sự
tình ai hay…
Giác Duyên gặp mộng bấy
nay
Đóng thuyền trực bến
ngày ngày giăng sông
Sớm khuya chẳng quản
nhọc công
Gặp Kiều duyên kiếp định
trong chuyển vần
Ngư ông kéo lưới một lần
Vớt người trong mộng
bóng vân chửa lòa
Hồn mai, phách quế nhập
nhòa
Đạm Tiên thoắt hiện nhận
là người xưa
Rằng:”Tôi có sẵn lòng
chờ
Mười lăm năm ấy bây giờ
gặp đây
Chị tuy phận mỏng phúc
dầy
Đoạn trường đã hết phúc
nay dồi dào…”
Ngẩn ngơ chưa biết sự
sao
Trạc Truyền tiếng gọi
lọt vào bên tai
Giật mình tỉnh giấc hòe
mai
Mở nhìn thấy Giác Duyên
ngồi kế bên
Gặp nhau mừng rỡ hàn
huyên
Đoạn thôi cùng bước lên
thuyền về am…
Chàng Kim muôn dặm phù
tang
Nửa năm ở đất Liêu Dương
lại nhà
Vội
sang vườn Thúy dò la
Rã rời
mới hiểu gần xa sự tình
Thương
ông mắc nạn tụng đình
Thương
Kiều giữ hiếu bán mình chuộc cha
Theo
lời, Kim kết duyên hoa
Cùng
Vân đền đáp tình nhà nghĩa xưa
Duyên
Vân ngày tháng nồng ưa
Trai
tài gái sắc sớm trưa Sở Tần
Ân
khoa gặp hội trường vân
Vương, Kim
cùng chiếm bảng xuân một ngày
Cửa
trời rộng mở thang mây
Hoa
chào ngõ Hạnh, hương bay dặm đàng
Dẫu
vui duyên cải cùng chàng
Thúy
Vân mơ gặp Kiều đang bên giường
Nàng
rằng : « Sông lớn Tiền Đường
Nghiệp
đời chưa dứt mối giường người ta
Bên sông dựng một am hoa
Giác Duyên cùng chị lân
la tháng ngày…”
Nghe tường Kim Trọng
khôn khuây
Tìm đường vạch lối đến
ngay Phật đường
Giác Duyên đánh tiếng
gọi nàng
Phòng trong Kiều dạo gót
vàng bước ra
Hân hoan đủ mặt một nhà
Xuân Huyên còn mạnh, cội
già còn tươi
Hai em phương trưởng cả
rồi
Chàng Kim Trọng đó vẫn
người tình xưa
Kiều rằng:”Chẳng tưởng
bây giờ
Cầm tay gặp mặt vẫn ngờ
chiêm bao…”
Sông Tiền sóng vỗ dạt
dào
Hoa xuân như cũng nở
trao tặng người
Vân rằng:”Bèo dạt mây
trôi
Nửa đời nếm trải đủ rồi
đắng cay
Bây giờ gặp mặt nhau đây
Chàng Kim trả chị sum
vầy trúc mai”
Kiều rằng:”Gia thất
duyên hài
Chút tình ân ái âi âi
cũng màng
Chữ trinh đáng giá ngàn
vàng
Chị nay ong bướm hoa tàn
xác xơ
Nói
chi kết tóc se tơ
Đã buồn
nẫu ruột còn dơ dáng đời… »
Kim
rằng : « Rõ khéo nói lời
Suy
trong đạo hạnh rõ người rõ ta
Xưa nay trong phận đàn
bà
Chữ trinh kia cũng có ba
bảy đường
Nàng đem tính mạng coi
thường
Đáp đền chữ hiếu, trọn
đường chấp kinh
Thế là tròn hạnh, sáng
trinh
Bụi nào vấy đục được
mình bấy nay ?”
Nghe ra tay lại cầm tay
Càng yêu bởi nết, càng
say bởi tình
Một nhà giá nến hương
bình
Một nhà như thể cây
quỳnh cành giao
Ngẫm muôn sự ở trời cao
Chữ tài chữ mệnh trời
trao cho người
Chữ tâm treo ở trên đời
Tấm gương trong sáng
giữa trời soi chung
Mượn vần lục bát đôi
dòng
Kim Vân Kiều truyện cho
lòng nguôi ngoai
Lời xưa lược lại dông
dài
Mua vui và cũng tặng ai
giải sầu
Nhân Hưng,ngày 31-3-2012
Tạ Anh
Ngôi
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)