"Nhà ông bà nội tôi ở gần giếng Ông, ngay cạnh lối rẽ vào nhà là một ngôi miếu nhỏ gọi là Lầu Bà Cô. Sự tích Bà Cô như thế nào tôi không biết nhưng nghe nói là thiêng lắm, ngày rằm, mồng một hay Tết đều thấy có người đến thắp hương. Buổi tối mà phải đi qua chỗ ấy là tôi cứ cắm đầu chạy. Nhà ông tôi là một ngôi nhà ba gian hai chái nằm trên một khuôn đất rộng gần ba sào. Ở cái làng quê đất chật người đông này mà đất thổ cư như thế là quá rông (sau này ông chú tôi chia cho ba thằng con trai mà vẫn khá rộng). Tuy khuôn viên rộng nhưng ba bề bốn bên đều là ao, chỉ có mảnh sân nhỏ ở phía trước và một cái vườn nhỏ ở phía sau. Mặc dù chỉ tường đất mái tranh nhưng nhà ông bà tôi khá khang trang và sạch sẽ. Giữa nhà xây một cái bệ lớn làm bàn thờ, trên đó đặt một cái tráp gỗ sơn đen bóng- một lần ông tôi mở ra tôi thấy trong đó vài cuốn sách chữ nho và một cuốn vở học sinh viết chữ quốc ngữ, ông tôi bảo đó là gia phả. Phía trên bàn thờ là một tấm gỗ khắc 4 chữ nho, sơn son thiếp vàng rực rỡ; sau này chú tôi giảng giải cho tôi biết đó là bốn chữ “cơ cừu tế mỹ”, đại khái đó là của một học trò cụ tôi sau này thành đạt (được mặc áo cơ, áo cừu) đem biếu.
Giếng Ông
Ông nội tôi bị quy là địa chủ chỉ đơn
giản là vì có ba mẫu ruộng và gần ba sào đất thổ cư đó. Thực ra ông tôi
không hề làm ruộng mà đi làm tứ xứ- làm thày đồ, thày thuốc, thày ký lấy
tiền đem về quê tậu ruộng. Tậu để có nhiều ruộng, để rửa cái nhục nghèo
hèn nên thường bị bọn hào lý địa phương ức hiếp mà thôi chứ ông tôi
chắc chẳng biết cày cấy thế nào, mấy mẫu ruộng cho con cháu trong nhà
làm mỗi vụ thu ít lúa gọi là. Họ nhà tôi đời nào các cụ cũng theo đuổi
sách đèn, cũng có cụ làm quan đến hàm nhị phẩm nhưng hình như các cụ đều
là quan thanh liêm nên tài sản để lại cho con cháu chẳng có gì nhiều.
Ngay ngôi từ đường cũng phải đến năm 1931 mới xây lại được, mà cũng khá
đơn sơ. Đến đời ông tôi có 4 anh em trai thì một ông mất sớm, một ông
thần kinh có vấn đề, còn ông anh cả và ông tôi thì đều theo học chữ nho.
Gặp lúc thời thế đổi thay, các khoa thi truyền thống không tổ chức nữa,
chữ nho mất giá hai anh em lại chuyển sang học quốc ngữ. Tuy nhiên mọi
cái đều dở dang nên phải đi làm thày đồ, thày ký và bốc thuốc ở vùng Chí
Linh, Nam Sách, Đông Triều nhưng nhà nghèo vẫn hoàn nghèo. Có lẽ đã có
chữ lại nghèo nên hay bị bọn hào lý ức hiếp. Không biết mối hận này cụ
thể thế nào nhưng chắc là sâu sắc lắm bởi có lần bố tôi kể ông đã mua
một khẩu súng lục định lẻn về quê trả hận. Nhưng ông nội tôi đã không
đồng ý với phương án đó, ông cho rằng làm như thế không quang minh chính
đại và lại rơi vào vòng lao lý nên ông chọn con đường kiếm tiền mua
ruộng cho đến khi đủ điều kiện sẽ ra tranh cử công khai. Ý định đó chưa
thực hiện được thì cải cách ruộng đất nổ ra và ông tôi nghiễm nhiên
thành địa chủ mặc dù chẳng biết ruộng nhà mình ở đâu.
Từ đường của họ (xây lại năm 1995)
Hết
Ôi một thời lắm nỗi trái ngang! Buồn thay! Xót thay!
Trả lờiXóa