45 năm lãnh thổ Việt Nam liền một dải vẹn toàn.
1975. Tôi 20 tuổi.
Trong đoàn quân tiến về Sài Gòn năm ấy có rất nhiều bạn bè tôi một thời đi học. Họ là những chàng trai cô gái ưu tú, trong đó có người tôi yêu, có người yêu tôi. Họ đã in dấu chân mình vào trang sử đánh Mỹ của đân tộc.
45 năm nhớ lại tuổi 20 của mình ngày chiến thắng, nhiều người lính năm xưa còn thấy mình đang bay trong cờ sao rợp đất trời. Và họ nhớ lại những cảm xúc dâng trào trong khoảnh khắc lịch sử ấy.
Xin chia sẻ cùng mọi người dòng tốc ký của những người lính mà tôi được vinh hạnh học cùng trường Cấp III Chí Linh gần 50 năm trước.
NGÀY RA ĐI
(Tác giả: Nguyễn Văn Mơ - nguyên Đại tá Công an nhân dân Việt Nam, học sinh Khóa 3 Trường Cấp III Chí Linh Hải Dương).
Tháng Tư, Bảy lăm (4-1975)
Tấm bản đồ Miền Nam bên Hồ Gươm
Mỗi ngày thêm đỏ rực những lá cờ giải phóng.
Tin tức từ chiến trường nóng bỏng,
Đang dội về từng phút, từng giây.
Chúng tôi được lệnh ra đi gấp,
Không kịp chia tay,
Gia đình , bạn bè, người thương và Hà Nội.
Chỉ kịp chào những người gặp trên đường,
Xiết chặt tay đồng đội:
- Hẹn găp nhé, Sài Gòn !
Khoác vội lên người bộ quân phục màu xanh,
Khẩu súng, Ba lô và chiếc mũ tai bèo giải phóng.
Chúng tôi đi theo những đoàn quân ngày đêm Thần tốc,
Hướng về phía Sài Gòn, hối hả hành quân…
Ngày ấy ra đi có thể sẽ hi sinh,
Nhưng lòng tôi vững tin một niềm tin chiến thắng.
Đồng đội ở lại nhiều người rơi nước mắt.
Tôi vẫn cười tin tưởng ở tương lai.
Chúng tôi đi phơi phới Tuổi Hai mươi.
Rồi ngày ấy đi giữa phố phường giải phóng,
Sự thật rồi tôi cứ ngỡ trong mơ !
Sài Gòn – Thành phố Hồ Chí Minh đỏ thắm sắc cờ,
Độc Lập Tự do! Niềm vui sướng dâng trào trong khóe mắt.
Tôi muốn bay lên say sưa cùng tiếng hái:
- Sài gòn ơi ta đã về đây ! Ta đã về đây !
Hòa với muôn triệu con tim vang lên trên khắp đất trời,
- Như có Bác trong ngày vui Đại Thắng !
Sài gòn tháng 5. 1975
Nguyễn Văn Mơ
---
NGÀY NÀY 45 NĂM TRƯỚC Ở cT4/203
(Tác giả: Nguyễn Khắc Nguyệt - nguyên Đại tá Binh chủng Tăng Thiết Giáp, Hội viên Hội Nhà Văn Việt Nam, Học sinh Khóa 3 trường Cấp III Chí Linh, Hải Dương)
-------
Trân trọng chia sẻ.
---
NGÀY NÀY 45 NĂM TRƯỚC Ở cT4/203
(Tác giả: Nguyễn Khắc Nguyệt - nguyên Đại tá Binh chủng Tăng Thiết Giáp, Hội viên Hội Nhà Văn Việt Nam, Học sinh Khóa 3 trường Cấp III Chí Linh, Hải Dương)
30.4.1975
Công binh khắc phục xong cầu Sông Buông thì đã quá nửa đêm, toàn lữ đoàn tiếp tục hành tiến. Đội hình chiến đấu của lữ đoàn đã được chấn chỉnh lại: dẫn đầu đội hình là Thê đội 1- chính là tiểu đoàn xe tăng chủ lực gồm 3 đại đội 1, 3 và 4; tiếp theo là Thê đội 2 gồm tiểu đoàn 4, tiểu đoàn 5 và các lực lượng bảo đảm; chúng tôi được lệnh bỏ qua những mục tiêu không quan trọng mà thọc sâu vào nội đô với thời gian nhanh nhất. Chiếc 380 thương tích đầy mình được xếp vào thê đội 2. Kể cũng buồn nhưng biết làm sao được, xe chỉ còn hai tên, vũ khí lại trục trặc không đánh nhau được thì phải đi sau chứ. Thế rồi tôi cũng không biết từ lúc nào và từ đâu ra mà hơn chục ông tướng bộ binh đã chễm chệ trên xe mình.
Gần sáng 30.4 các đơn vị đi đầu đã đến Ngã ba Tam Hiệp- nơi đường 51 gặp Xa lộ Biên hoà. Không thấy địch, chỉ thấy pháo súng từ bờ nam bắn sang. Trên cầu Đồng nai có 3 chiếc M113 dàn hàng ngang gần hết mặt cầu. Mấy xe đi đầu lập tức nổ súng, cả 3 chiếc bốc cháy dữ dội. Chúng tôi lách qua phần đưòng còn lại tiếp tục tiến theo xa lộ về hướng Sài gòn.
Vốn chỉ quen với những con đường nhỏ hẹp lúc đầu chúng tôi hơi "choáng" vì sự rộng rãi đến thênh thang của cái gọi là "xa lộ"; nhưng thật là tuyệt vời khi được nhấn ga không hạn chế trên cả 2 làn đường vắng teo; chúng tôi cán nát dưới hai băng xích quần áo, súng ống, giày mũ nhà binh rải rác trên đường.
Qua Tăng Nhơn Phú nhiều loạt đạn từ phía Trường Võ bị Thủ Đức bắn vào sườn trái đội hình. Mặc! Theo mệnh lệnh của trên chúng tôi tiếp tục nhấn ga lướt qua. Sau này theo tôi được biết- xe 707 của tiểu đoàn 5 đã tách ra khỏi đội hình đánh vào Trường võ bị Thủ đức; bọn địch trong trường phần bị diệt, phần sợ hãi tháo chạy nhưng xe 707 cũng đã hy sinh anh dũng ở ngay cổng trường.
Thật may là cầu Rạch Chiếc còn nguyên vẹn nên tốc độ tiến công của chúng tôi vẫn bảo đảm. Lúc đó thì chỉ biết thế là may- sau này chúng tôi mới biết để giữ cho cây cầu Rạch Chiếc được nguyên lành như vậy- hàng trăm chiến sĩ đặc công của ta đã anh dũng chiến đấu ở đó từ hôm trước và rất nhiều người trong số đó đã hy sinh.
Và thế là cầu Sài gòn đã ở ngay trước mặt! Tuy nhiên việc vượt qua nó không hề dễ dàng. Ngay ở chân cầu những chiếc thùng phuy và bao cát được dựng lên theo hình zíc- zắc chỉ để lọt 1 thân xe qua, phía sau những vật cản đó là những chiếc xe tăng mai phục; ngoài ra lợi dụng mặt cầu cong một số xe tăng địch mai phục ở phía sau, ở vị trí này chúng vừa giấu được mình vừa quan sát và phát huy hoả lực rất thuận lợi. Vì vậy chỉ sau mấy phút giao chiến 4 xe tăng ta đã bị bắn cháy, tiểu đoàn trưởng Ngô Văn Nhỡ hy sinh. Ngoài xe tăng, bọn địch còn cho máy bay đến ném bom và một số tàu ở dưới sông SG cũng bắn lên loạn xạ.
Với kinh nghiệm của những trận đánh trước- đại đội trưởng Thận lệnh cho các xe trong đại đội lợi dụng địa hình tại chỗ tiêu diệt các xe tăng dưới chân cầu và trên cầu. Vì tại chỗ bắn lại tập trung hoả lực nên xác xuất trúng rất cao, chỉ sau mấy phút hai chiếc M48 nấp sau vật cản đã bị bắn cháy, đạn trong xe nổ dữ dội, khói lửa mù trời; bọn trên cầu thấy vậy cũng bỏ chạy luôn. Một vài xe còn quay pháo ra sông bắn tàu địch. Chớp thời cơ toàn đại đội tăng tốc độ qua cầu dẫn đầu đội hình lữ đoàn nhằm hướng Dinh Độc lập. Và như mọi người đã biết- xe 843 và xe 390 của "xê 4" chúng tôi đã húc đổ cánh cổng Dinh Độc lập; đại đội trưởng Bùi Quang Thận đã thay mặt tất cả chúng tôi kéo lá cờ Giải phóng lên nóc dinh báo hiệu giờ toàn thắng của dân tộc. Tôi lao xe vào gần bồn nước trước cửa dinh rồi nhảy tâng tâng như con nít. Tôi và Thọ ôm chặt lấy nhau trong nghẹn ngào, xúc động. Thế rồi, Thọ bỏ tôi ra chạy vào dinh. Tôi cũng định trèo lên dinh xem nhưng ông Trị- bt hét: “Lái xe phải ở lại xe” nên chỉ mon men lên chỗ tiền sảnh lại quay về. Tôi xuống chỗ bồn nước rửa mặt và thất kinh vì nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu, rách rưới của mình. Giữa rất nhiều ống kính máy ảnh và ánh mắt của bà con, nam nữ thanh niên lúc này đã kéo tới ngoài hàng rào tôi xấu hổ quá chui vào ghế lái xe ngồi, lòng tràn đầy những cảm xúc trái chiều nhau. Vui sướng, tự hào, vinh dự nhưng cũng bồi hồi, đau xót. Nhìn cái lỗ trên nóc tháp pháo và những vệt máu vẫn còn vương trên vách buồng chiến đấu và sàn xe mà càng thêm thương xót Duyệt.
Cúi nhìn đồng hồ công- tơ- mét thấy con số 3100 km, trong đầu tôi chợt hình dung đến cuộc kháng chiến trường kỳ giành độc lập dân tộc và thống nhất đất nước của nhân dân ta như một cuộc trường chinh mà đây chính là “cây số cuối cùng”. Một tứ thơ vụt hiện trong đầu tôi. Tôi vội lấy cuốn sổ đã bị chém bởi vết đạn hôm 28.4 ra ghi vội:
Khi chiếc xe tăng dừng trước dinh Độc Lập
Ta ngỡ ngàng- Đây thật hay mơ?
Cây số cuối cùng- Cuộc trường chinh dằng dặc
Đến rồi chăng? Hai mắt bỗng dưng nhòa.
Và mắt tôi nhòa đi thật.
NKN
Trân trọng chia sẻ.
Tô Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét