Trần Thu Hằng
Chàng
là một sinh viên Việt Nam tài hoa với rất nhiều tài lẻ, du học tại Rumani những
năm 60 cuả thế kỷ XX. Nàng là sinh viên người bản xứ, xinh đẹp, tóc vàng, mắt
biếc. Như duyên trời định, họ bất ngờ gặp và quen nhau trong một kỳ nghỉ hè bên
bờ Biển Đen. Và họ yêu nhau. Tình yêu nồng nàn đắm say của tuổi trẻ dạt dào như
sóng biển. Thế nhưng, do hoàn cảnh lịch sử lúc bấy giờ quá khắc nghiệt, chàng
bị “tổ chức” bắt buộc phải chia tay nàng mà không được tiết lộ với người yêu
nguyên do… Bỗng dưng chàng biến mất, cô gái đã phát bệnh tâm thần và lang thang
đi tìm người yêu ở tất cả những nơi trước đây 2 người đã từng hò hẹn, từng chỉ
non thề biển… Chàng trai đau khổ đến tột cùng khi phải câm lặng chứng kiến nỗi
đớn đau vì bị phụ tình của cô gái trong trái tim mình, chàng đã bật lên những
lời thơ, mà lúc ấy chàng không hề nghĩ rằng nó đã lập tức trở thành một trong những áng
thơ tình bất hủ và sau này còn được bình chọn là một trong những bài thơ tình
hay nhất thế kỷ XX…
*Rụt rè… vụ kiện đòi nhận
bản quyền của “thi phẩm bất hủ”
Hơn 30 năm qua, các
thế hệ sinh viên VN, đặc biệt là SV miền Bắc và những người yêu thơ đã cực kỳ
yêu thích bài thơ “Em đi tìm anh trên Bán đảo Ban - căng”, một bài thơ tình với
những lời thơ nồng nàn, da diết: “Em đi tìm anh trên Bán đảo Ban-căng/ Tìm không thấy
chỉ thấy trời im lặng/ Một mình em trong màn đêm thanh vắng/ Tim bồi hồi chân
bước vội dưới trăng”. Chúng tôi đã thuộc, đã chép cho nhau, truyền
tay nhau những câu thơ tình bất hủ, mặc dù không biết tác giả là ai, nhưng ai
cũng nghĩ rằng đó là câu chuyện tình của những chàng trai cô gái châu Âu xa
xôi. Cho đến năm 1990, khi NXB Văn hoá cho ấn hành cuốn sách Almanach
Người mẹ và phái đẹp, trong mục “Những bài thơ tình hay của Việt
Nam và thế giới” đã tuyển chọn bài thơ này và ghi rất rõ tác giả là Onga Becgon
(một nữ thi sỹ nổi tiếng của nước Nga) thì chúng tôi càng hồn nhiên tin rằng đó
là một tác phẩm xuất sắc của thi ca châu Âu, mặc dù NXB không ghi rõ ai là dịch
giả.
Thật bất ngờ, cuối
năm 2004, trong một lần gặp gỡ bạn bè thân thiết ở TP Hồ Chí Minh ra công tác
Hà Nội, vô tình tôi được tiếp xúc với kỹ sư hóa học Khổng Văn Đương. Thấy chúng
tôi nói chuyện văn chương, Khổng tiên sinh rụt rè thổ lộ rằng thời trẻ ông cũng
từng làm thơ, ông có bài thơ “Em đi tìm anh trên Bán đảo Ban-căng”
được in trong cuốn Almanach, nhưng tiếc rằng NXB lại nhầm là của Onga Becgon.
Chúng tôi vô cùng sửng sốt. Nhưng sau khi nghe ông kể lại toàn bộ câu chuyện
tình của ông khi còn là chàng SV Việt Nam trên đất Rumani với cô gái người bản
xứ tóc vàng, bi kịch bị ép buộc phải từ bỏ tình yêu của mình và bức thư oán
trách của cô gái đã là khởi nguồn cho bài thơ ra đời, thì chúng tôi đã thực sự
bàng hoàng kinh ngạc. Và chúng tôi càng kính trọng tác giả của bài thơ hơn khi
biết rằng suốt mấy chục năm qua, ông đã giữ im lặng hoàn toàn, cho dù hàng
triệu người yêu thơ cũng như rất nhiều nhà xuất bản nghiễm nhiên coi “đứa con
tinh thần” của ông là của người khác. Thấy chúng tôi chân thành khuyên ông nên
làm đơn gửi kèm các chứng cứ đến Trung tâm quyền tác giả văn học (thuộc Hội Nhà
văn VN) yêu cầu xác minh, chứng nhận bản quyền, Khổng Văn Đương rụt rè thổ lộ:
ngay sau khi cuốn Anmanach do NXB Văn hoá xuất bản, ông đã viết một bức thư
định gửi cho NXB yêu cầu đính chính, nhưng đắn đo mãi đến nay vẫn chưa gửi.
*Chuyện tình không biên giới của chàng
SV Việt
Khổng Văn Đương sinh
năm 1945, tuổi ất Dậu, quê ở Lâm Thao, tỉnh Phú Thọ. Ông không chỉ học rất giỏi
mà còn làm thơ hay. Đến nay ông vẫn còn lưu giữ nhiều bài thơ trong số hơn 100
bài do ông sáng tác, từ sáng tác "đầu tay" khi còn là HS phổ thông
cho đến khi ông phải "ngửa mặt lên trời than rằng "từ nay ta
không làm thơ nữa" và bẻ gãy cây bút vào năm 1969 bởi nỗi lòng đau khổ vì
yêu"- theo như ông tâm sự. Năm 1965 ông được Bộ Giáo dục chọn
đi học Đại học Hoá học tại trường Đại học Bách khoa Georges Dej Bucarest
Rumani. Số phận run rủi hay duyên kỳ ngộ khiến mùa hè năm 1966 khi đi nghỉ mát
tại Biển Đen, Khổng Văn Đương đã gặp Valentina một cô gái Rumani tóc vàng hạt
dẻ, mắt xanh, cô 17 tuổi học sinh lớp 12.
- Một năm sau, vào
dịp nghỉ hè năm 1967, Valentina lên nhà ông chú ở Bucarest chơi, ngay chỗ tôi
đang học. Nàng gọi điện cho tôi đến chơi. Run bắn lên vì sung sướng, tôi vội
vàng đi gặp nàng. Chúng tôi đã gắn bó với nhau suốt kỳ nghỉ hè. Đó là một thời
gian tuyệt đẹp - Khổng tiên sinh bồi hồi nhớ lại. Tình yêu của hai chúng tôi
nảy nở tốt đẹp, chúng tôi yêu bằng cả trái tim chân thành và trong sáng. Tôi đã
cùng người bạn học thân thiết là anh Doanh về thăm nàng tại quê vào mùa đông
năm 1967. Hôm đó bão tuyết mịt mùng, khi thấy tôi, nàng mừng đến nỗi nhảy chồm
lên ôm lấy tôi, rồi nàng giới thiệu tôi với bố mẹ. Sau đó mỗi lần tôi đến chơi,
mẹ nàng lại cho lúc giỏ táo, lúc trứng gà, lúc rượu trái cây. Nhưng tiếc rằng
thời điểm đó chiến tranh chống Mỹ của nhân dân ta đang vào giai đoạn khốc liệt,
nên chuyện yêu đương của bất cứ một SV Việt Nam nào với người bản xứ đều không
được Ban chấp hành Đoàn và tổ chức SV tại Rumani chấp nhận. Tôi bị tổ chức phát
hiện, bắt làm kiểm điểm và yêu cầu phải chấm dứt quan hệ. Thấy rõ nguy cơ nếu
tiếp tục duy trì tình yêu thì sẽ bị trục xuất về nước, lúc đó thì gia đình, họ
hàng dòng tộc chắc không ai thèm nhìn mặt tôi nữa, vả lại thâm tâm tôi cũng
thấy phần nào có lỗi với các chiến sỹ ta đang chiến đấu ở chiến trường khốc
liệt, do đó trong một lần đi chơi với Valentina, tôi đã đề nghị và quyết định
hai chúng tôi phải cắt đứt quan hệ mà không nói lý do thực. Tôi hoàn toàn không
ngờ việc đó đã gây ra một hậu quả rất đau buồn đối với nàng. Sau đó khoảng nửa
tháng, tôi nhận được một lá thư của Valentina với lời lẽ hết sức bi thiết
và oán hận. Xúc động trước tình cảm chân thành, tha thiết này, tôi đã viết bài
thơ "Em đi tìm anh trên bán đảo Bancăng" chỉ trong một
buổi chiều. Bài thơ đã phỏng lại gần như toàn bộ nỗi niềm ai oán, giận hờn của
Valentina thể hiện trong thư nàng và tâm hồn tôi lúc đó cũng vô cùng trơ trọi,
trống vắng. Một điều hết sức đau khổ nữa là sau cú sốc đó, đang là SV trường
Đại học Tổng hợp Bucarets, Valentina bị ngẩn ngơ đến nỗi phải nghỉ học mất một
năm. Còn tôi bị tổ chức tịch thu tập thơ (trong đó có khoảng 50 bài tôi viết
cho nàng), cả thư từ, ảnh chụp với nàng. Vì vậy tôi đã bẻ bút, thề không làm
thơ nữa… Và cho đến nay, 40 năm trôi qua, tôi quả thực không hề làm một câu thơ
nào nữa, nhưng tôi có thể sẽ công bố một số bài thơ sáng tác lúc còn… chưa bẻ
bút…
*Kết thúc có hậu chính từ tình yêu đẹp
trong cuộc sống
- Vậy thời gian sau đó ông có thông
tin gì về nàng không?
- Sau khi về
nước công tác, tôi vẫn canh cánh trong lòng nỗi niềm và lo lắng cho nàng. Nhưng
thật may mắn, năm 1979, có dịp đi công tác tại Tiệp Khắc, tôi đã hồi hộp tìm
kiếm cơ may gặp lại nàng. Đến Tiệp Khắc, tôi liền điện thoại tìm nàng. Mấy hôm
sau nàng đã cùng chồng và một đứa con có mặt tại Tiệp Khắc thăm tôi. Lúc ấy
nàng đang làm việc tại Hội hữu nghị Rumani-Đức. Tôi thật vui mừng khôn xiết vì
nàng khoẻ mạnh, vẫn xinh đẹp và đã có hạnh phúc gia đình, không như tôi vẫn
canh cánh lo cho nàng…
Câu chuyện tình của
Khổng Văn Đương quả có một kết thúc có hậu, và câu chuyện về bài thơ bị thất
truyền của ông cũng đã kết thúc có hậu. Đó là sau khi nghe theo lời khuyên của
chúng tôi, ông gửi hồ sơ đến Trung tâm Bản quyền của Hội Nhà văn VN, Trung tâm
đã xác minh, và bài thơ “Em đi tìm anh trên Bán đảo Ban-Căng” đã
được trả lại tên cho khổ chủ, Khổng Văn Đương được cấp giấy chứng nhận bản
quyền tác giả.
Nhưng còn một bất
ngờ nữa mà chàng thi sỹ từng “bẻ bút rồi ngửa mặt lên trời thề không làm thơ
nữa” này không hề ngờ tới, đó là khi câu chuyện về tác giả đi tìm lại bản quyền
thơ sau gần 40 năm của ông được chúng tôi đăng tải trên một tờ báo, lập tức có
hàng nghìn bạn đọc ở khắp nơi trong nước và nước ngoài đã gửi thư, điện thoại
liên hệ với ông và với toà soạn. Nhiều người bạn cùng học biết rõ về ông, về
hoàn cảnh và xuất xứ bài thơ thì vui mừng vì tìm lại được bạn cũ sau mấy chục
năm xa cách, còn những người khác là SV cùng thế hệ với ông tại Rumani, thuộc
bài thơ, yêu quý bài thơ nhưng không hề biết mặt tác giả, hoặc quên mất tên tác
giả, dù họ đều biết xuất xứ bài thơ là của một chàng SV Việt sáng tác tại
Rumani. Khổng tiên sinh vui vẻ khoe:
- Ông Lâm Quế-
nguyên là Bí thư thứ 2 Đại sứ quán VN tại Rumani phụ trách lưu học sinh thời
ấy, cũng vừa đến thăm và an ủi tôi "Khổng Văn Đương nên coi chuyện cũ là
một kỷ niệm...".
- Thế là nhà hóa học Khổng Văn Đương
bỗng nổi tiếng như cồn với tư cách một nhà thơ có tác phẩm bất hủ của thế kỷ?
Cuộc đời quả không
định trước. Tôi bỗng nhiên gặp các bạn, khiến "máu" văn chương nổi
lên, thế là đem câu chuyện gần 40 năm không ai biết ra kể. Thực ra cũng đã có
lúc tôi định gửi thư cho NXB Văn hoá sau khi họ in Amanách, nhưng tôi lại sợ
không ai tin mình chứ. Khi các bạn khuyên tôi nên gửi đơn đến Trung tâm bản
quyền, tôi cũng làm theo với suy nghĩ không nhằm đòi hỏi một quyền lợi gì về
vật chất mà chỉ mong bất kể ai cũng có thể sao chép vào những mục đích tuyên
truyền văn hoá lành mạnh, tôi chỉ muốn bài thơ thêm chút thi vị và những bạn
yêu thơ có quyền biết về nguồn gốc ra đời của tác phẩm…
Em đi tìm anh
trên bán đảo Ban-căng
Khổng Văn Đương
Em đi tìm anh trên bán đảo
Ban-căng
Tìm không thấy chỉ thấy
trời im lặng
Một mình em trong màn đêm
thanh vắng
Tim bồi hồi chân bước vội
dưới trăng
Em trèo lên đỉnh núi cao
Các-pát
Nhìn theo anh mất hút biết
về đâu
Chân ai đi xa lắc tím trời
Âu
Dòng nước mắt bỗng trào ra
chua chát!
Em lại đến Biển Đen xưa
dào dạt
Sóng xô bờ liên tiếp gọi
triền miên
Buồn! Chao ôi, gió làm em
phiêu bạt
Thân cô đơn kinh khiếp cả
trăng hiền!
Ôi dòng xanh rầm rì sông
Đa- nuýp
Mây trời in lồng lộng giữa
dòng sông
Nên ngàn năm êm đềm trôi
một nhịp
Chỉ mình em nhức nhối vết
thương lòng!
Hỡi trái đất rộng làm chi
bát ngát
Cho loài người chia biên
giới thế gian
Cho sa mạc nổi bùng cơn
bão cát
Cho tình anh chưa bén đã
lụi tàn?
Em xin hỏi Trời cao và Đức
Phật
Cõi Niết Bàn có mãi mãi
mùa xuân
Đâu trời Tây, đâu xa gần
cực lạc
Mà trần gian đầy bể khổ
trầm luân?
Con lạy Chúa Jêsu ban phép
lạ
Cho nước Người hết ly
biệt, chia phôi
Hai chúng con quỳ trước
Người đa tạ
Xin hoà tan làm một, ngàn
đời!
Em cầu nguyện. Còn anh anh
chẳng biết
Trái tim anh sao giá lạnh
thờ ơ?
Và hôm nay dù tình anh đã
hết
Em vẫn mong, vẫn hy vọng,
vẫn chờ...
Vẫn trèo lên đỉnh cao
Các-pat
Vẫn theo dòng Đa-nuýp
những đêm trăng
Em lại đến Biển Đen xưa
dào dạt
Đi tìm anh trên bán đảo
Ban-căng!
Bucarest, 19-3-1969
( Song Thu sưu tầm)
Em hiểu hoàn cảnh của anh ấy và chuyện đó đã xẩy ra với không chỉ một người. Bài thơ thật hay, đi vào lòng người. Em đọc mà lạnh cả sống lưng và rồi rưng rưng nước mắt thương cảm. Cám ơn cô Song Thu đã sưu tầm và giới thiệu một bài thơ hay.
Trả lờiXóaVui vì Nghị đã đọc và thích. Tuy nhiên mình thấy tác giả Thu Hằng đánh giá đây là " bài thơ tình hay nhât thế kỉ XX" thì mình cũng chưa thật sự tâm phục khẩu phục lắm. Kể cả cái bình chọn là bài thơ tình hay nhất mà tác giả nêu ra kia cũng chưa rõ cuộc bình chọn của nơi nào tổ chức vào thời gian nào... tất cả chưa hề cụ thể nên người đọc chưa tin. Riêng mình thì mình cảm nhận đây là một truỵện tình cảm động và một áng thơ tình chân thành xúc động. Nếu mình viết về vấn đề này, mình sẽ đặt cho nó một cái nhan đề là: MỘT TRUYỆN TÌNH CẢM ĐỘNG VÀ MỘT BÀI THƠ TÌNH ĐƯỢC TRẢ VỀ CHÍNH CHỦ. Còn độ hay đến đâu thì do người đọc tự cảm nhận.
Trả lờiXóa