Ngày ấy, tôi
là sinh viên mới ra trường, đầu năm 1969 tôi về nhận công tác tại một cơ
quan
trung ương. Nhà tôi ở cuối thành phố, nên đi làm khá xa. Tôi thường đi
xe điện,
giữa đường mất điện thì đi bộ. Vì vậy bao giờ tôi cũng phải đi làm sớm.
Buổi
trưa và chiều tôi ăn cơm tại nhà ăn liên
cơ quan, tối đến thư viện Hà Nội đọc sách luôn và chừng 10 giờ đêm mới
về nhà.
Tôi không có gì hấp dẫn về hình thức nếu không nói là còn hơi xấu. Tôi
cao chừng
hơn 1m60 nhưng gầy lắm. Bạn bè thường trêu tôi là gió sông hồng thổi
cũng bay.
Da mặt tôi đã xanh lét còn lốm đốm nhiều trứng cá. Tôi phải buông xòa
mấy sợi
tóc trước trán để che bớt những nốt đầu đen. Đôi mắt không to tròn, lại
chỉ có một
mí rưỡi, lòng trắng không trắng hẳn lòng đen không đen hẳn, nghĩa là cứ
mờ mờ
nhàn nhạt. Lông mày thì vừa thưa vừa rộng. Tôi không có ý thức làm đỏm
gì, thậm
chí đi làm không soi gương mấy khi. Tôi chỉ có mấy sơ mi may kiểu hồng
công thẳng
đuỗn che bộ ngực không hề nở nang nịt trong áo lót ấm ớ vải bông mềm
oặt. Quần
thì mua sẵn loại rẻ tiền nhất, loanh quanh ghi ghi rồi nâu nâu tôi cũng
chẳng để
ý con gái thì nên mặc màu gì, hoặc cái quần có phù hợp tông màu với áo
không. Tóc tôi dài và dày, tết thành hai
đuôi sam buông quá gấu áo, kể cũng gọi là tha thướt nhưng khốn nỗi đi
đứng chẳng
khoan thai uyển chuyển chỉ hùng hục bước nhanh quá đàn ông, chân lại đi
dép cao
su hoặc dép lê bạc màu cu cũ nên các đấng mày râu có định để ý cũng phải
tắt lụi
ý đồ. Tôi chẳng lo lắng vì thực tình tôi đã có người yêu từ khi học đại
học, đó là Minh Quang, bạn cùng lớp. Minh Quang bảo anh yêu tôi không
phải vì hình thức, mà vì tôi học giỏi, ít nói nhưng có
cái gì đó sâu lắng bên trong và tình cảm. Minh Quang biết tôi yếu đuối
hay khóc, còn Minh Quang thì cứng rắn vậy là ổn, chứ hai đứa cùng một
tính nết thì có khi cũng sinh chuyện.
Chúng tôi ở xa nhau, nên chỉ gặp nhau cuối tuần, đi dạo trong công viên chừng hơn tiếng đồng hồ là phải về nhà rồi vì me tôi khe khắt quản lý chặt chẽ lắm.
Hàng ngày đi
làm ở cơ quan tôi buồn vì nhớ bạn bè, nhớ người yêu. Tôi hay lẻn lên thư viện
cơ quan tìm sách đọc thêm, hoặc tham khảo để soạn các bài giảng của mình. Chả
là tôi hay phải vào trường dạy nghề làm giáo viên không chuyên trách. Chúng tôi ở xa nhau, nên chỉ gặp nhau cuối tuần, đi dạo trong công viên chừng hơn tiếng đồng hồ là phải về nhà rồi vì me tôi khe khắt quản lý chặt chẽ lắm.
Hầu như lúc nào lên thư viện, tôi cũng gặp anh Hoàng Thư. Anh học cùng trường hơn tôi hai khóa. Anh bị tật gù lưng và gù cả ngực. Khuôn mặt anh gầy, da xanh tai tái và gò má hơi cao. Cặp kính cận nhiều đi ốp lúc nào cũng gắn trên đôi mắt của anh chừng như mệt mỏi. Anh làm chuyên môn rất giỏi. Thủ trưởng các cấp tin cậy anh, hay phân công anh soạn bài để họ đi giảng ở các bộ ngành, các trường đại học khi cần. Anh làm việc cần mẫn, nghiêm túc, nhưng hầu như không quen không chơi với ai cả. Vậy mà anh lại rất hay châm chọc mọi người, nói thẳng một cách thô lỗ khiến người ta mất mặt. Gặp ai dáng vẻ hơi mộc mạc ăn mặc xuềnh xoàng thì anh bảo người ta là trông cậu quê mùa lắm, lôi thôi luộm thuộm mà đến cơ quan à. Gặp người đang tra cứu sách tham khảo thì anh bảo ông biết cái gì mà lục lọi ghê thế? Làm sao ông đọc được sách chữ tây hả? ông học ngoại ngữ từ bao giờ vậy? Nghĩa là đủ kiểu khiến người ta phát điên phát rồ lên. Ai không biết tưởng anh thần kinh chập mạch. Nhưng nhìn vào công việc của anh thì chẳng ai dám tin người thần kinh lại làm lắm việc khó đến thế. Anh chủ trì biên soạn từ điển của ngành, anh thông thạo tới năm ngoại ngữ. Tiếp chuyên gia nước ngoài sang làm việc hợp tác bao giờ cơ quan cũng yêu cầu phải có anh.
Từ hôm tôi đến thư viện, anh đã mấy lần trêu tôi rồi. Anh bảo cái cô này ở đâu về đây ấy nhỉ? À à cô học ở tổng hợp toán ra đấy, cùng trường tôi, nhưng cô học chuyên ngành gì Phương pháp tính à, ôi trời vớ vẩn quá. Bây giờ cô đi phổ cập sử dụng bàn tính gẩy, hướng dẫn sử dụng một lũ máy cơ điện, rồi nay mai cô lập chương trình và sử dụng cái máy tính điện tử đèn sáng lập lòe là cùng chứ gì, càng dấm dớ hơn… Cô mang danh cử nhân Toán mà không xấu hổ à? Chẳng biết đáp chuyện với anh thế nào, lúc đầu tôi hơi khó chịu, nhưng nhìn dáng vẻ anh, tôi thấy cứ tồi tội thế nào ấy. Thành ra tôi không dám nổi cáu bao giờ, chả bù cho một anh cùng phòng, mấy lần kể với tôi:”Tớ ghét thằng cha ấy quá. Nó coi khinh người ta như mẻ. Nó luôn trêu trọc chửi vỗ mặt vào tất cả. Có những lúc, tớ tức quá, chỉ muốn túm xách cái đám gồ gồ ở lưng hay ở ngực hắn lên rồi ném xuống cho hả thôi…” Tôi gắng hình dung thông cảm đôi phần nhưng cái “định” của anh ấy thì khiếp quá, rợn người, ai lại ác thế cơ chứ.
Hồ Minh Quang
( Còn nữa )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét