Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2022

THƠ VỊNH CẶP LÃO UYÊN ƯƠNG



Gửi cháu cho con ngoạn chốn xa
Mưa giông, nắng lửa khỏi cần nhà
Theo chồng vượt vực sâu tình đá
Kéo vợ xuyên khe thắm nghĩa già
Ưỡn ngực chồng hiền tài tột đỉnh
Nghiêng đầu vợ đảm đẹp hơn hoa
Bao năm phấn chấn lưng đâu sụn
Vạn bận thăng hoa mắt khó nhòa!!


29/07/2022
Nguyễn Đức Hưng


TÔI VẪN XÁCH GIỎ VỀ KHÔNG




Hàng năm một dịp sống xa nhà
Được mặc quần côn với áo hoa
Tán tỉnh dăm nàng đừng quá trẻ
Tăm tia chục mợ vưỡn chưa già
Râu, ria cạo nhẵn hòng ngon lại
Kính, dép mang nhiều để đẹp ra
Ướm hỏi bao phen đều bị mắng
Về nhà cháu nói: - Lại không bà!


23/07/2022
Nguyễn Đức Hưng




 
NGHIÊNG NƯỚC, NGHIÊNG THÀNH


Tóc rối khôn làm giảm mặt tươi
Dù chưa hé miệng đã như cười
Tiều phu*ngó thấy lung liêng dạ
Phó nháy**nhìn vào tấm tép môi
Nước mới xô nghiêng đi xó biển
Thành xưa đổ chéo tới chân đồi
Chim sa xuống vực do ghen đẹp
Cá lặn vào sông chẳng kiếm mồi.


23/07/2022
Nguyễn Đức Hưng


*Tiều phu = Người kiếm củi;
**Phó nháy = Nhiếp ảnh gia.

CAO SU



(Nhất thanh)

Cao su muôn nơi đang vươn nhanh
Biên cương hôm nay trông như tranh
Em chăm cây non trên tay xinh
Ạnh gieo tin vui nơi buôn xanh
Câu ca xôn xao rung không gian
Nơi quê râm ran vang âm thanh
Văn minh lên ngôi dân an yên
Bao la tâm tư nom xung quanh.


17-7-22
Văn Nhã


 

CÂY CẦU SẮT
 

(Tứ thanh)


Kết dựng từ lâu một dáng hình
Trên đường quốc lộ thấy niềm vinh
Hiền Lương nhịp sắt cầu xây mộng
Vịnh Mốc xà gang sắc cuộn tình
Dọc suối vòng theo triền gió lặng
Ngang rừng lượn đến cạnh dòng xinh
Người đi có hẹn niềm mong nhớ
Rạng ánh hoàng hôn đợi bước mình.

20-7-22
Văn Nhã


 

NHỚ THỦA CÙNG HÀNH QUÂN RA TRẬN



Nào nói gì khi nhớ lại thủa xưa
Buổi Trường Sơn ngược dốc chừng cao vút
Trạm gíao liên cọc võng tăng hùi hụt
Mắc treo rồi con vắt đã vào chơi

Bộ đội run lên vì trận sốt
Viên ky ninh đắng chát cả rừng khuya
Nóng thiêu lan suối dòng khô kiệt sức
Khăn mặt nào hạ nóng ở nơi anh

Bạn tất bật đeo bi đông lên xuống
Mong đồng hương giảm nhiệt đỡ run người
Chiếc ba lô khẩu súng trường khoác vội
Vượt sông Sê Pốc mủng quay tròn

Bao gạo còn cả tiểu đội nhìn theo
Chuyện no đói của tháng ngày sau nữa
Trên cành lá đạn giặc cài phát nổ
Gây thương vong giữa buổi xuyên rừng

A Tô Pơ giáp biên giới Thái Lan
Bộ đội đến phải đào hầm kiên cố
Trận chiến không cân bằng lực lượng
Kẻ thù đông vũ khí mạnh càng liều

Anh Khiên lau súng đạn bị cướp cò
Nghe tiếng nổ cả tiểu đoàn thương nhớ
Cùng một tổ tam tam từ nhập ngũ
Từng giúp nhau gánh đỡ lúc hành quân

Vậy mà giờ mỗi đứa ở mỗi phương
Thằng lính bộ phải tiền phong xung trận
Quay ra học lính đặc công sau vẫn
Vượt dãy đến vùng trận đấu cam go

Phải dũng cảm cho người luôn cao thượng
Bao gương trong ngời sáng đức hy sinh
Những Liên Phòng Nhân mặt trận hòa mình
Để chiến thắng làm lên điều kỳ vỹ

Bảy nhăm năm ngày thương binh liệt sỹ
Bảy bảy năm nước dân chủ cộng hòa
Bảy hai tuổi đời ngọt ngào thi sắc
Vết thương bầm da thịt hãy còn đeo

Xin thắp tâm nhang gửi các linh hồn
Của các anh hùng đã hy sinh xương máu
Cho hòa bình độc lập tự do 
Bờ cõi này chúng tôi nguyền giữ vững.


20-7-22
Văn Nhã

Thứ Hai, 25 tháng 7, 2022

GỬI LÊN TRỜI THẲM...



Muốn thăm Phú Quốc, Vũng Tầu
Tiền khan, sức yếu...đi đâu bây giờ ?
Ngồi buồn ngẫu một câu thơ
Gửi lên trời thẳm giấc mơ mạnh giầu !

Phố Quê 12/7/2022
Thanh Dạ Nguyễn

TIẾNG GÀ GÁY



Bỗng nghe gà gáy nửa đêm,
Tiếng gà vang vọng ở bên hiên nhà.
Về quê nghe được tiếng gà,
Đồng hồ báo thức dân ta ngàn đời.
Tiếng gà gáy gọi mặt trời,
Dậy đi! Chiếu sáng cho người bình minh.
Phố phường ánh điện lung linh,
Có đâu gà gáy cho mình được nghe!
Tuổi thơ ta sống ở quê,
Đêm đêm gà gáy bốn bề rộn vang.
Người dân tất bật, vội vàng,
Quanh năm vất vả mùa màng chăm lo.
Ước mong có thóc đầy bồ,
Để không phải đói, ước mơ truyền đời.
Quê hương nay đã khác rồi,
Nhà cao tôn đỏ, khác thời xa xưa.
Trên đồng hai vụ chiêm, mùa,
Con trâu chẳng phải cày bừa nữa đâu.
Nông thôn nay đã mạnh giàu,
Con gà cũng giống con trâu ít dần.
Vui, buồn mình cứ phân vân,
Cái thân thương cũ, nhiều phần mất đi.

22/7/2022
Đề Kháng

TÁI GIÁ NÊN HAY KHÔNG NÊN?



“Tái giá”* chưa vui lại lắm phiền!
Tiền nghèo sức cạn khó làm nên
Con mình, mẹ ghẻ sao hòa thuận
Cháu bạn, ông gàn chẳng ổn yên
Khó tính tăng dần mau chóng ác
Bình tâm giảm gấp sớm vơi hiền
Chi bằng đứng vậy cho nhàn nhã
Tĩnh trí, cường gan đến cõi thiền.


22/07/2022
Nguyễn Đức Hưng


*Tái giá = Đi bước nữa.

 

BÁNH ĐA CUA TP. HẢI PHÒNG



Hải Phòng đặc sản bánh đa cua
Mới được ăn xong lại thích mua
Bóc thịt cua nghiền hòa bột gạo
Xay xương lợn trộn sốt cà chua
Anh nhìn đã mắt hơn niềm khoái
Chị húp ngon mồm vượt mức ưa
Ngọt, đậm, cay, thơm... đầy đủ vị
Ăn xong đáy bát chẳng còn thừa.

18/07/2022
Nguyễn Đức Hưng

KỶ NIỆM VỀ BẠN MÌNH

(Kính tặng LS Nguyễn Xuân Liên)

Kiến Đức* mình anh quyết phải giành
Trên rừng xanh lá đẹp đồi tranh
Vì dân trọn chữ tình trung hiếu
Với bạn niềm yêu mãi tín lành
Chí lớn kiên cường nơi trận mạc
Tâm hồn cao đẹp sáng long lanh
XUÂN còn chinh chiến vì dân tộc
LIÊN đã hy sinh thơm mãi danh.

15-7-22
Văn Nhã


* Huyện lỵ Đắc Lấp tỉnh Đắc Nông ngày nay

  


ANH HÙNG ĐẶNG TÍNH



Bài thơ ca ngợi vị anh hùng
Đặng Tính quê mình thật giỏi giang
Một thưở Trường Sơn trèo vượt dốc
Từng xưa Quảng Trị vẫn băng ngàn
Mang hàm đại tá làm danh tướng
Việc Lính dân điều khiến vạn quân
Phả Lại trài tài nuôi chí lớn
Dòng Thương tỏa bóng vị trung thần.

15-7-22
Văn Nhã


  

KỶ SỰ TUYỆT VỜI

 

Ngày lên mạn núi đẹp Đồng Văn
Vượt tỉnh Tuyên Quang giữa buổi rằm
Nhớ cầu Kiều triền sông uốn lượn
Thương người thiếu phụ bán hàng rong

Hà Giang điểm hẹn chuyến du hành
Bữa tiệc Yên Minh muộn vắng teo
Thiếu quạt trưa hè cơm nhạt nhẽo
Chiều sang vội ghé Biệt dinh mèo

Pì Lèng dốc vực hiểm cùng nguy
Khửu lượn vòng tay phượt cõi thùy
Thiếu nữ, trai tây đoàn vượt dốc
Đường mòn sợi chỉ rất gian nguy

Trẻ nhỏ thơ ngây mải vẫy chào
Ngoằn ngèo cảm mến các tay đao
Cao nguyên Quản Bạ trời treo cổng
Trở lại Vị Xuyên giữa nằng chiều

Hình ảnh Trương Tấn Sang thắp hương
Hai ngàn lẻ sáu đẹp khôn nhường
Hương hồn liệt sỹ còn đâu đó
Hõm đá rừng thiêng những vấn vương

Trải tháng năm dài giọt máu hường
Quân bành trướng một lũ nhai xương
Rào ngăn đỉnh núi chui đường hẻm
Tách nghĩa tình Trung Việt kiểu thường

Bốn mươi năm đã trải yêu thương
Đất nước ba miền nhớ vị xuyên
Đẹp thắm hồn thơ tình hữu nghị
Tô hồng sử ký bốn ngàn niên.

11-7-22
Văn Nhã 

Thứ Hai, 18 tháng 7, 2022

ĐỌC KHOẢNG TRỜI NGƯỜI LÍNH CỦA LÊ ANH QUỐC




Tôi hoàn toàn không quen biết người lính Lê Anh Quốc, càng không biết có nhà thơ tên là Lê Anh Quốc. Vô tình đọc được thơ anh trên Facebook, tôi không thể làm được việc gì khác ngoài việc viết cảm nhận về trường ca hơn 500 câu “Những người lính sinh viên” của anh. Tôi rất ít khi bình thơ, phải xúc động lắm mới viết. Được biết anh nhập ngũ năm 1971, khi đang là sinh viên. Một người lính sinh viên, một nhà thơ lính. Một người trong số hơn 10.000 sinh viên các trường đại học của Hà Nội lên đường vào Nam chiến đấu từ năm 1970 đến năm 1972. Hơn một nửa đã hy sinh tại các mặt trận, nhưng nhiều hơn cả là hy sinh tại chiến dịch bảo vệ Thành cổ Quảng Trị những tháng ngày đỏ lửa. Tôi gõ tên anh cùng tên bài trường ca của anh trong Google. Không thấy. Nghĩa là anh không nổi tiếng, thơ anh thuộc loại “chưa được xếp hạng” theo cách xếp hạng của giới tự phong cho mình là chuyên nghiệp.
Thơ về chiến tranh có hai giai đoạn. Giai đoạn trong chiến tranh và giai đoạn sau chiến tranh. Thơ chiến tranh trong chiến tranh mang tính động viên ca ngợi với âm hưởng chủ đạo là cảm hứng sử thi. Phạm Tiến Duật: “Đường ra trận mùa này đẹp lắm!” hay Nam Hà “Chúng con chiến đấu cho Người sống mãi Việt Nam ơi!”.
Thời kì hậu chiến, khi đã có độ lùi của thời gian, bối cảnh xã hội và tâm thế sáng tạo cho phép người viết được tái hiện chiến tranh thiên về chất trữ tình triết lí, chiêm nghiệm. Cốt truyện không còn là điều quan trọng như trong trường ca truyền thống mà mang yếu tố tự sự nhiều hơn. Trường ca Những người lính sinh viên nằm trong số đó. Tác giả không nhận mình là thi sĩ chuyên nghiệp: “Chúng tôi đi đánh giặc những tháng năm dài Phút khuây khỏa Làm thơ trên báng súng. Đời chẳng tĩnh Nên câu thơ quá động. Lục bát trèo Lên võng Đung đưa…”.  Lục bát trèo lên võng đung đưa là thơ nó tự trèo lên người lính. Câu thơ thật hay, chuyên nghiệp chắc gì nghĩ ra. Thơ anh tự sự nhưng không phải tự sự của “tôi” mà là của “chúng tôi”, những người người lính có học mà anh gọi là lính sinh viên, từ ruột gan người lính. Những vần thơ mộc mạc, tự nhiên như chính đời lính gian khổ, đói rét, hy sinh, ngời sáng tình đồng đội thiêng liêng cao thượng. Nói về thế hệ mình, anh tự hào: “Thế hệ chúng tôi ! Ai cũng dễ thương, Thơm thảo như hoa, Ngọt ngào như trái. Tình đồng đội lòng không cỏ dại, Nghĩa đồng bào - Bầu, Bí thương nhau.” Anh nói về sự hy sinh của các chị các em các mẹ mà anh cho là cao cả hơn sự hy sinh của người đàn ông: “Thế hệ chúng tôi phụ nữ muộn chồng Nhiều đứa quá thì nên cầm lòng vậy Đời con gái chín dần trong cây gậy Rụng xuống đường lọc cọc tiếng đơn côi.” Chỉ người đàn ông đích thực mới nhìn thấy cái mất mát đáng sợ do chiến tranh mang lại cho người đàn bà: “Con dâu nằm chung với mẹ chồng, Tay bó gối phòng lúc mình mê ngủ. Hai cái thiếu chẳng làm nên cái đủ. Dưới mái nghèo năm tháng vắng đàn ông.” Hình ảnh chiếc võng được lính liên tưởng như vầng trăng khuyết, như con thuyền chở lòng căm thù giặc, như cánh cung mà mỗi người lính là một mũi tên. Người lính còn biết mơ mộng một ngày đỗ đạt vinh quy bái tổ ngồi trên võng. Thương quá những chàng sinh viên gác bút nghiên đi đánh giặc! Nói về sự lạc quan của người lính, khó ai có thể nói hay hơn: “Chúng tôi cười Cười chật đất Cười chật sông Cười chật suối...” Về cái đói của lính, anh cũng có cách nói rất độc đáo đồng thời lại rất thật: “Không sợ giặc, không sợ đạn bom rơi, Cái sợ nhất lúc này là đói. Đói vàng mắt, Đói long đầu gối, Đói phạc phờ, Đói thừa cả chân tay...! Mà lạ chưa? Vào chính lúc này, Chúng tôi lại đánh lui quân giặc.” Kết thúc chiến tranh, anh không quá say sưa chiến thắng mà nói về làng quê, về đời sống của người dân và đương nhiên là nói về mẹ: “Bây giờ mắt mẹ đã mờ, Nhìn tôi bằng “ngón tay rờ” run run” Câu thơ tuyệt hay. Cần gì phải nói bao năm chờ đợi mẹ khóc đến mù hai mắt, chỉ cần hình ảnh nhìn bằng tay là đủ lay động lòng người. Anh có một “nỗi buồn chiến tranh” giống mọi người: “Bao cô gái Bao chàng trai Lứa tuổi đôi mươi Đã nằm xuống dưới bạt ngàn nấm mộ Những cái tên… ngày nào xanh nhãn vở Giờ xếp hàng Đỏ rực nghĩa trang.” Không phải rất nhiều nấm mộ mà là chỉ một nấm mộ thôi nhưng bạt ngàn. Thơ đấy chứ đâu, nghệ thuật đấy chứ đâu nữa! Và một nỗi buồn rất khác. Các anh trở về với luống cày cây lúa. Thời trai trẻ đã qua đi, không được học hành như mơ ước. Trong thời đại công nghệ, tiến bộ khoa học kỹ thuật, các anh bị lạc hậu: “Không thể đem việc đổi xạ - bóp cò, Làm công nghiệp trong thời mở cửa. Ta sẽ chẳng vượt qua đói khổ, Nếu chân mình còn nặng đế cao su!” Đau hơn cả là cái tương lai tươi sáng mà vì nó các anh đã chiến đấu hy sinh vẫn còn xa chưa đến: “Ta đã qua dài rộng rừng sâu, Chân đã thuộc những nẻo đường ngang dọc, Mà bây giờ trước đồng, trước ruộng Sao ta đi, đi mãi... chẳng đến bờ? Vẫn chỉ là muôn thuở: Đói hay No? Mà lăn lóc cả đời với đất Từ mặt trận, mang Cái còn - Cái mất Trở về làng đánh đổi Cái có - Cái không...” ***** Tôi bỏ cả ăn sáng, viết cho xong bài này.
Hãy cho tôi một lần được làm người bình thơ, hãy cho tôi thắp nén tâm nhang cho anh, người lính thơ, nhà thơ lính. Có thể anh không có danh xưng nhà thơ (tôi không rõ lắm) nhưng anh là nhà thơ trang trọng trong tôi, trong những người bình thường và những người yêu thơ. Chúng ta căm ghét chiến tranh, chúng ta mong con cháu mình không bao giờ phải cầm súng, không muốn rồi sẽ có những người lính sinh viên như anh. Nhưng để mong muốn đó thành hiện thực, chúng ta phải trân quý những người như anh - người lính vô danh, nhà thơ thầm lặng!

(Bài sư tầm)
Phan Chi

CHIẾN TRANH



Thế giới vẫn còn có chiến tranh,
Đau thương, tang tóc, khổ dân lành,
Làng quê nhà cửa giờ tan nát,
Thành phố nguy nga đổ sạch sanh.
Người lớn tìm đường đi chạy loạn,
Trẻ em bỏ học cũng thôi đành,
Một ngày không biết bao người chết,
Nhân loại ngày nay mạng mỏng manh.

14/7/2022
Đề Kháng

TAM TIÊN SA XUỐNG ĐẦM SEN



Tam Tiên áo trắng đẹp mê hồn
Vãn cảnh đầm sen ở cuối thôn
Họa sĩ pha mầu tim thấp thỏm
Thi nhân thảo bút dạ bồn chồn
Hoa in mặt ngọc mây sà ngắm
Tuyết đọng da ngà gió ghé hôn
Mải tắm ba nàng quên bóng xế
Phu quân sốt ruột đợi bên cồn.


14/07/2022
Nguyễn Đức Hưng


(Ảnh lấy tại Kho mỹ nữ trên internet.)
 



MÓN NEM CỦA CÔ GIÁO THÚY



Bì ngon luộc tái thái tròn, dài
Rắc thính cho đều đẹp mắt ai
Lá ổi ăn kèm ngừa Tháo đuổi
Đinh lăng chén kỹ để Anh nài
Sung non mấy lá làm đồ cuốn
Tỏi củ dăm viên chống gió sai
Vợ giỏi, chồng ưa tình bất tận
Đêm nay món ấy có đâu hoài!!


14/07/2022
Nguyễn Đức Hưng

HỨNG DỪA




"khen ai khéo tạo nên Dừa
Đấy trèo đây hứng cho vừa một đôi..."
.

( Tả tranh dân gian Đông hồ )

Giữa hạ leo dừa hái quả xơi
Trên cao tít ngọn thả chơi vơi
Nàng tiên váy xoạc xòe tay đỡ
Chú tiểu quần bò ưỡn ngực chơi
Ước được vuông tròn yêu mọi vẻ
Mong cho trọn đẹp nghĩa dâng đời
Người tung kẻ hứng vui hào hển
Nghiêng ngả cười vang cả đất trời
 
Văn Nhã
11-7-22



THĂM VÂN ĐỒN


Lang thang suốt buổi vân đồn
Cảnh xưa dấu cũ vẫn khôn thể tìm
Nhà chen bãi đá ghềnh sim
Công trình mới mọc cua nhìn lạ sao
Thương ngày trước đuổi sóng trào
Ban trưa rải lá khát khao vị tình
17 năm cuộc ba sinh
Ai đem đổi mới muôn hình đảo xanh
Con đường cao tốc vi hành
Cho người lữ khách lòng thanh thản cười.

10-7-22
Văn Nhã


 

PHẢI CHĂNG… ?

\

Đọc dòng thơ em viết
Sao quặn thắt lòng anh
Gió từ đâu vẫn thổi
Tự phương nào mỏng manh

Mong nhìn nhau phút chốc
Cho thoả tình đợi trao
Em mang niềm khát vọng
Dù tim mình khổ đau

Thời gian dài xa cách
Em ở Nam, anh Bắc
Chưa một lần gặp lại
Mong nhớ mãi khôn cùng

Thương một quãng đường chung
Ngày xưa đã mòn lối
Tình yêu nào có tội
Hỏi đất trời thấu không...?...?..,?

10-10-2006
Văn Nhã

Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2022

NGHỈ HÈ BẮT CUA, CÁ ... ĐỒNG




Nhà nghèo được nghỉ để lần, sờ
Món khoái năm xưa của tuổi thơ
Áo ngắn mòn vai đang xộc xệch
Quần dài thủng đũng sớm tơ hơ
Dang tay móc cỏ quờ cua ruộng
Xoạc cẳng xem hang kiếm cá bờ
Mặt thấm bùn hoai cười hớn hở
Ngày nay có chuyện để làm thơ!


Nguyễn Đức Hưng



 
VỢ CHỒNG CÙNG HƯU THOẢI MÁI


Cùng hưu thoải mải chuyện“kè kè”
Quấn quýt còn hơn phượng với ve
Tháng Hạ "tòm tem"tung phản gỗ
Ngày Đông lục đục gãy giường tre
Chim khôn "đủ tuổi"càng sung sức
Bướm đẹp no hương quá máu me
Cóc ngại người xem tung cảm xúc
Không lo thiếu sức phải “dùng dè”.

02/07/2022
Nguyễn Đức Hưng


HÔM GIỖ BÀ NỘI LẦN 4



Trung Hiếu gần bật khóc
Bảo Hân nén nụ cười
Ông nội đeo kính mát
Che giọt lệ sắp rơi.

Trung Hiếu đã lên mười
Bảo Hân gần năm tuổi
Trung Hiếu học rất giỏi
Bảo Hân lắm phiếu ngoan.

Ông nội vẫn đàng hoàng
Chăm lo hai đứa cháu
Nhiều bà phong danh hiệu:
“Góa già ba đảm đang”.


18/5/ Nhâm Dần (2022)
Nguyễn Đức Hưng

LÊN BIÊN CƯƠNG



Thương ai trong đêm bên khe xanh
Trông cho muôn nơi khu Yên Thanh*
Sông sâu mênh mang theo tay em
Mây cao lưa thưa nghe tim anh
Nom xa chon von hoa tươi mau
Ru êm chơi vơi hương thơm nhanh
Mai sau câu ca vinh quang thay
Trên bia tô son ghi phương danh** .

* Một điểm dân cư ở Hà Giạng
** phương danh (芳名) : tiếng thơm , tiếng tốt

1-6-22
Văn Nhã




CHUYỆN NĂM XƯA



Cuối đông năm ấy
Trời đang chuyển tiết
Nhớ nhà
Nhớ mẹ
Nhớ quê
Mượn xe đạp
Tôi định về...
Chiều vàng nắng xế hoàng hôn
Hà Đông đường vắng
Em một mình đầm sen
Đang giang tay hái nụ
Anh chênh chao
Ở- về...
Tết gọi xuân
Nhớn nhác
miền nam- miền bắc nghe
lời thơ Người chúc tết
"Năm qua thắng lợi vẻ vang
Năm nay tiền tuyền chắc càng thắng to..."
 

12-6-22
Văn Nhã

Thứ Ba, 5 tháng 7, 2022

KỈ NIỆM MƯỜI NĂM ÔNG VÀ CHÁU



Tre già quấn chặt lấy măng non
Chốc đã bên nhau chục tết tròn
Cháu mập mình cao và ngực nở
Ông còng cổ ngẳng với eo thon
Rèn tài dạy cháu cho nhanh giỏi
Tích đức đền ông để sớm ngoan
Lận đận gom nhiều tri thức rộng
Long đong đổi lắm nụ cười giòn.


18/6/2022
Nguyễn Đức Hưng




THI SẮC ĐẸP CÙNG VỊNH HẠ LONG



Làm duyên ở giữa cặp phao tròn
Thiếu nữ quay cuồng với núi non
Gió lộng đầm mềm khoe nét khỏe
Sương sa núi cứng diễu vai thon
Ba vòng tuyệt diệu trên thân ngọc
Một cổ long lanh dưới miệng son
Sóng lặng, người say vì tác phẩm
Làm bao mắt ngắm sớm hao mòn.


18/6/2022
Nguyễn Đức Hưng




GIÓ ĐƯA MỸ NỮ LÊN TRỜI



Nàng giằng váy cho rộng
Nàng xoạc cẳng quá dài
Biển đang mùa gió lộng
Bếch nàng bay ngang trời.

Khách thích thú mỉm cười
Mây thẹn thùng lảng tránh
Sóng quẫy, gió thổi mạnh
Bỗng “ngọc, vàng”sắp rơi.


18/6/2022
Nguyễn Đức Hưng





TẶNG CÔ GIÁO HOÀNG ÁNH HOA



Tắm nước phù sa đâu cần xoa mặt ngọc;
Ăn ngô nếp cái khỏi phải đánh răng ngà.


16/6/2022
Nguyễn Đức Hưng

VỊNH TRANH



Giữa dòng phẳng lặng chiếc thuyền bơi
Mặt nước long lanh tỏa rạng ngời
Hồng thắm cành hoa trên đá dựng
Xanh cành tán thả giữa chơi vơi

Mây mờ ẩn hiện hút xa vời
Chủ nhật cuối tuần chúc thảnh thơi
Sóng lượn bờ sông đùa rỡn gió
Tùng thông bám đá vượt lên trời

Bức tranh nét họa đẹp màu tươi
Mãn nhãn nhìn xem cảnh sắc đời
Đá gợi khoe rừng cây vạn kiểu
Cheo leo mọi nẻo nghĩa đầy vơi.


3-7-22
Văn Nhã