Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2022

ANH BẠN VONG NIÊN

     Anh hơn tôi ngót hai chục tuổi lại là giáo viên cùng tổ chuyên môn với tôi trong một trường cấp 3 suốt mấy năm trời nên tôi coi anh là anh bạn vong niên quả không sai. Tuy nhiên tôi và anh chẳng hề thân thiết với nhau.
     Ngày đó, tôi chẳng thân thiết với bất kì người khác giới nào dẫu họ có đẹp trai, ga lăng hay tài hoa cỡ nào đi nữa huống hồ anh, một người vừa già vừa không đẹp. Là sau này tôi mới tự nhìn lại và thấy thế chứ hồi đó tôi tuyệt nhiên không quan tâm đến ai nên cũng chẳng để ý và bình giá xem ai xấu ai đẹp làm gì. Không phải tôi kiêu căng hay vô cảm đâu mà chỉ vì một lẽ thật giản đơn là tôi đã có người tình lý tưởng của tôi rồi. Tôi chết mê chết mệt chàng đến độ coi chàng là tất cả, không gì có thể so sánh nổi. Tôi có thể mất tất cả: gia đình, bầu bạn và nghề nghiệp cũng không có nghĩa lý gì nhưng nếu mất chàng thì chắc là tôi chết thật chứ chẳng chơi. Cố nhiên là chàng cũng yêu tôi như thế. Chúng tôi lại ở cách xa nhau gần 50km. Hễ có cơ hội là chàng lại đạp xe đến thăm tôi nhưng tôi vẫn thấy nhớ chàng đến se thắt ruột gan. Trừ những khi lên lớp, họp hành hay soạn bài còn lại bao nhiêu thời gian tôi đều viết thư hoặc ghi nhật kí về chàng. Chẳng thế mà chưa đầy hai năm trời xa cách, tôi đã ghi hàng mấy trăm trang nhật kí. Cho đến tận bây giờ, sau mấy chục năm trời chung sống chúng tôi vẫn gắn bó cùng nhau và chàng rất quý tập nhật kí đó nên giữ gìn cẩn thận lắm. Sở dĩ phải nói dài dòng như thế là vì tôi muốn khẳng định với mọi người rằng tôi và anh bạn vong niên kia không hề có chút thân mật nào. Vậy mà cho đến nay tôi vẫn nhớ tới anh, thuộc nằm lòng những câu thơ anh đọc thuở ấy và luôn mong một ngày nào đó sẽ gặp lại anh.
     Chắc mọi người sẽ nghĩ, tôi thuộc thơ của người ta thế chắc là thơ anh ta tán tỉnh tôi hay đọc riêng cho tôi. Xin thưa ngay là ngàn lần không phải thế. Tôi gặp anh ấy lúc anh đã có hai vợ và bốn con rồi. Còn sở dĩ tôi thuộc thơ anh ấy một phần vì tôi là kẻ nhanh thuộc thơ và rất lâu quên. Nhưng phần khác vì thơ anh toàn viết về những con người, những sự việc nơi chúng tôi công tác lại có chút hài hài hom hóm, rất vui và rất duyên nữa. Chẳng hạn như khi ăn cơm nhà bếp, chị Nhiều, cấp dưỡng nấu canh trai, vừa ăn anh vừa đọc luôn:
Ăn canh cứ thấy dai dai
Nghĩ ra mới biết có trai bà Nhiều
     Một lần khác, nhân việc cổng vào trường bị ngập, đi qua cứ phải sắn quần tới bẹn rồi vác xe trên vai mà lội bì bõm (ngày ấy hầu như chưa thầy cô nào có xe máy, chỉ toàn đi xe đạp thôi). Cánh con gái chúng tôi cứ gọi là cấm cung tại chỗ, đố có dám đi đâu. Các đấng mày râu cũng chỉ quanh quẩn trong trường chứ rất ngại ra ngoài. Chỉ khổ nhất là các em học sinh và các thầy cô ngoại trú. Anh cũng là một trong số những người ngoại trú đó. Khi vừa qua chỗ lội, gặp thầy hiệu trưởng và mấy thầy cô khác, anh nói vẻ gấp gáp: “Thầy cho tôi mượn chiếc bảng nhỏ”. Thầy hiệu trưởng ngỡ ngàng: “ Anh cần bảng làm gì” ? Anh nói ngay: Để tôi đề vào đó mấy câu:
Nếu ai muốn đến thăm trường
Xin mời tháo dép, cởi truồng vác xe. Mọi người ai cũng phì cười! Có lần, chị Sinh, người khá to béo phốp pháp, bị mệt nhờ anh coi hộ hai tiết làm văn. Lúc về, anh vừa ôm khệ nệ chồng vở làm bài của học sinh vừa nghê nga đọc :
Dạy hộ Sinh có một hôm
Khi về anh được một ôm đẫy đà, làm cho không chỉ mọi người mà ngay cả chị Sinh đang ốm cũng phải cười và mắng anh là ông nỡm. Còn anh thì mặt cứ tỉnh bơ vậy thôi.
     Dẫu tôi với anh chẳng hề thân thiết và tôi cũng chẳng nhờ anh dạy giúp tiết nào, thế mà anh cũng vẫn làm thơ trêu chọc tôi nữa kia đấy. Số là thế này: Hồi đó cả nước đều nghèo túng, thiếu thốn và nhà trường càng nghèo. Mấy chục giáo viên nam, nữ chỉ có hai phòng tắm mà cửa chỉ là tấm phên che tạm. Một hôm tôi đang tắm thì có cơn giông ập tới , tấm phên che đổ ập vào. Tôi bất ngờ hét toáng lên và vội vàng dựng nó lên. Anh đang rửa chân tay ở bờ ao gần đó thì phải. Khi tôi tắm xong, vừa bước ra, gặp anh, anh tưng tửng đọc luôn:
Nếu như cánh cửa đổ ra
Mình đang đứng đó biết là làm sao
Một là phải nhảy xuống ao
Hai là phải quyết xông vào một phen
Để mà dựng cánh cửa lên... Rồi anh cười cười mà nói với tôi rằng: "sau cụm từ (dựng cánh cửa lên) là dấu ba chấm đấy nhé; và khi đã dựng cửa lên tớ chả dại gì đứng ngoài đâu". Tôi còn trẻ nên xấu hổ lắm chẳng dám đùa chi mà chỉ lý nhí nói rằng : "nhưng cánh cửa đổ vào chứ có đổ ra đâu". Tưởng thế là thôi, ai ngờ đến sáng hôm sau anh lại làm một bài khác :
Tắm xong đang lúc thay quần
Nào ngờ gió giục mây vần đến nơi
Làm cho cửa đổ quần rơi
Thế là cả cái sự đời trơ ra. Và đọc luôn cả hai bài khoe với mọi người rồi còn thuật lại cả cái sự tình dẫn tới hai bài thơ đó nữa khiến tôi ngượng chín cả người mà chẳng biết thanh minh thanh nga làm sao nữa. Thế đã yên đâu, hồi đó ở nhà tập thể, tôi và một chị dạy toán ở phòng đầu, phòng thứ hai là anh và một giáo vên nữa, phòng thứ ba là của hai cô nữ khác… Anh vốn là dân ngoại trú, ít khi ở lại trường. Tối đó họp chi bộ hơi khuya, anh ngủ lại và sáng hôm sau cứ nhìn thấy ai trong số bốn người nữ chúng tôi ở cạnh phòng anh, anh đều nháy mắt và đọc:
Phòng nàng ở cạnh phòng tôi
Cách nhau một bức tường vôi mỏng tèo
Đêm nào tôi cũng muốn trèo
Nhưng sợ thiên hạ eo sèo lại thôi
Chém cha cái bức tường vôi. Thế thì có khổ cho bốn chị em chúng tôi không cơ chứ. Hồi đó còn ít tuổi nên tôi có cảm giác là bị xúc phạm và khá mất cảm tình với anh. Các chị khác lớn tuổi rồi nên họ chẳng ngại ngần gì mà không trêu lại anh. Tuy nhiên họ không trêu lại bằng thơ. Còn tôi thì cứ im thin thít. Thấy vậy anh càng hay trêu tôi. Có lần anh bảo: cô Thu ơi, tôi yêu đã nhiều lại lấy vợ hai lần rồi nhưng chưa ai yêu tôi như cô yêu chàng T. Nếu gặp ai yêu tôi như thế thì tôi sẽ bỏ lại tất cả để trao cuộc đời tôi cho nàng. Lần này thì tôi phản pháo ngay: "Tại anh có yêu ai hết lòng đâu mà anh đòi hỏi người ta đáp lại hết lòng? Gieo nhân nào gặt quả ấy mà anh". Có lẽ không chấp với trẻ con nên anh không nói gì cả và từ đó cũng ít trêu tôi hơn.
     Không chỉ làm thơ trêu chọc mọi người, anh còn làm thơ tự trào chính bản thân mình nữa. Ngày ấy thiếu thốn lắm nên các anh chị có gia đình riêng rồi thường hay nhặt nhạnh các thứ lặt vặt của trường về cơi nới thêm cái bếp của gia đình mình hoặc đóng thêm chiếc giường, chiếc bàn hay cái tủ con chẳng hạn. Anh ở ngoại trú nên chẳng nhặt nhạnh những thứ đó bao giờ. Nhưng nhiều khi có giờ cả ngày nên phải ở lại trường ăn cơm trưa. Tiếc tiền, không muốn báo cơm nhà bếp anh thường mang gạo ở nhà với chút muối vừng hoặc miếng cá kho đi rồi tự nấu cơm ăn. Đã nấu ăn thì phải đun nhờ bếp than của trường. Thế là anh đọc thơ:
Người bảo ông tham, ông chăng tham
Tre ông không lấy bếp không làm
Nhà không bàn ghế không giường tủ
Ông chỉ đun nhờ mỗi tý than
Người bảo ông tham, quả có tham
Không tham sao gái cứ theo tràn
Lấy vợ hai lần mà chửa chán
Bốn con rồi còn tắt còn ngang
     Nghe xong mấy câu thơ tự trào này, quả thực là tôi có cảm tình với anh hơn, nói đúng ra là đỡ ghét anh hơn. Bởi khi đó tôi nghĩ anh chỉ cười cợt trêu đùa mọi người cho vui thôi chứ không có ác ý gì. Đến chính bản thân mình anh còn cười nhạo nữa kia mà. Vả lại qua những vần thơ tự trào này tôi thấy anh trung thực lắm ý. Bởi vì chuyện anh đã có hai vợ và bốn con thì ai cũng biết rồi. Nhưng chuyện anh "ngang tắt " thế nào thì ai mà biết được. Thế nhưng anh dám công khai thừa nhận đấy thôi. Ngày ấy, chuyện ngang tắt này bị coi là xấu lắm chứ chẳng nhẹ nhàng như bây giờ đâu.
     Sau này tôi không dạy ở trường đó nữa, nghe người ta kể lại rằng: Anh đã có thêm một cậu con trai nữa là 5 con trai của hai đời vợ đầu, rồi lại bỏ vợ và lấy chị cấp dưỡng của trường. Nhưng đó là chị Tản chứ không phải chị Nhiều, người mà anh từng làm thơ trêu về bữa canh trai thuở nào. Họ còn kể rằng tính anh vẫn lếu tếu như thế. Ngoài chị Tản cấp dưỡng, trường còn hai cô giáo nữa cao tuổi mà chưa lập gia đình, anh lại trêu:
Cô Hiếu , cô Tản, cô Trình
Ba cô rập rình cùng muốn lấy tôi
Cô Tản tôi đã lấy rồi
Cô Trình, cô Hiếu là tôi để dành
     Giờ thì anh có tất cả bảy người con. Lại nghe đâu cháu nào cũng trưởng thành và khá giả cả. Thôi cũng mừng cho anh. Một người vui tính, có tài ứng tác, "xuất khẩu thành chương" nhưng lại thật long đong lận đận về chuyện tình duyên”. Mỗi lần kể chuyện về anh , tôi thường chép miệng và nói như vậy. Nhưng những đấng tu mi nam tử, (kể cả ông xã tôi) thì lại bảo : “ Long đong cái nỗi gì?. Ông ấy thật là đào hoa đấy chứ!” hoặc: “ Tôi cũng thích được long đong như ông ấy đây”!

23/11/2022
Song Thu

TIỆC CƯỚI TRÊN QUÊ HƯƠNG



...Gió lạnh đêm trường
Nửa chăn nửa chiếu
em chờ đợi ai...
...anh còn nhớ mái trường xưa
lòng anh ngẩn ngơ
đăng nỗi nhớ....
Câu quan họ sao gia riết thế
Tiệc cưới vui dào dạt làng quê
Trẻ hớn hở, già cười rung ghế
Loa vang nhạc vọng gọi ai về
Chiều nay dự tiệc cưới say mê
Nhắn nhủ tình em giữa bộn bề
Xuân thắm đang chờ mùa hái lộc
Tặng người quán giốc hãy cùng nghe.


23-12-22
Văn Nhã

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2022

HỘI NGỘ TRIANCUOCDOI - 2022

Gặp mặt TRIANCUOCDOI năm 2022 tại khách sạn Sao Đỏ thành phố Chí Linh tỉnh Hải Dương. Mặc dù số người tham gia ít hơn mọi năm nhưng buổi gặp mặt của thành viên các xóm vẫn rất ấm cúng.
Sao Đỏ - Nam Sách - Hà Nội - E98 Bộ đội Trường Sơn cùng chuyện trò, chia sẻ những câu chuyện cuộc đời.
TRIANCUOCDOI nối mãi mạch nguồn vui.














13.12.2022
Tô Hà

ĐIỆN BIÊN PHỦ TRÊN KHÔNG




Những ngày cuối năm bảy hai
Khi miền nam khát chờ chiến thắng
Sa Mát
Thiện Ngôn
Tà Lu
Long Khốt
Gò Công
Cai Lậy...
Hiệp định Pa Ri
Mỹ điên cuồng đem B52 rải thảm
Hà Nội
Khâm Thiên
Cố biến miền bắc trở lại thời đồ đá
Dẫu thanh niên ở ngoài tuyến lửa
Những thiếu nữ
Đảm đang
Quyết giữ vững đỉnh sao vàng
Ngạo nghễ
Pháo đài bay
Oa Sinh Tơn tan bể
Bao thằng vào khách sạn Hin Tơn
Một Điện Biên
Lặp lại chiến công
Rực rỡ anh hùng...

15-12-22
Văn Nhã



RÉT ĐẬM


Suốt mùa gió lạnh mưa sầu
Thương người tay cóng đồng sâu đang cày
Thương em gái nhỏ thợ xây
Gồng mình đánh cối vữa đầy cát xi
Thương anh lính giữ biên thùy
Mong manh áo vải súng ghi tay bồng
Thương đàn cháu nhỏ đến trường
Trong mưa gió trượt trên đường bùn nhen
Thương người bệnh tật thuốc men
Đi tìm thày thuốc giữa miền gió mưa...!!!


12-12-22
Văn Nhã

Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2022

CỰU CHIẾN BINH ĐI BỘ



Cứ một tiếng thì được nghỉ giải lao
Tiểu đoàn trưởng xem đồng hồ rồi hạ lệnh.
Hạ ba lô nghỉ tại chỗ.
Những tiếng phì phò bỗng thành ha ha!

Cái điếu cày bé xíu rít ngân nga
Xoay vòng đến chỉ huy là xuất phát.
Khẩu lệnh ban ra lúc vui lúc mệt
Thủ trưởng bảo đấy là khúc nhạc Trường Sơn.

Cái nốt trầm là lệnh hành quân
Nốt cao nhất là lệnh dừng chân trên đỉnh núi.
Trường Sơn ơi mưa dầm nắng xối
Cứ một giờ lại một đận nghỉ chân

Bao nhiêu chuyện làng chuyện trước lúc tòng quân
Chuyện bạn gái giải lao kể từng tí một.
Có bao nhiêu mối tình tiểu đội mình kể suốt
Để Trường Sơn như tết mỗi cung đường.

Bạn hi sinh chuyện vẫn ở lưng chừng
Bao nấm đất có bướm rừng bên người chết trẻ.
Bao câu chuyện cuộc đời giữa rừng loang mộ chí.
Thầm thì tiếng người hoang vu

Nay về già đi quanh quẩn chung cư
Lại cố đến một gốc cây để nghỉ.
Có cựu chiến binh sáng nay ngồi thở
Một cánh phượng hồng rơi nốt lặng vào vai.

29/5/2022
Trọng Luân

CỰU CHIẾN BINH

(Tặng bạn tôi nhân ngày 6-12-2022)





Một phần tâm huyết của anh
Tình yêu đất nước anh dành cho quê
Gian nan vất vả trăm bề
Nhiệt tình thì có,tay nghề lại không
Chiến chinh nam bắc tây đông
Hòa bình trở lại nghề nông cầy bừa
Mấy vuông đất lúa ngày xưa
Bây giờ dự án chúng vừa lấy xong
Mất nghề mất chỗ trông mong
Đành lên thành phố nhong nhong xe bò!
Cơm ăn bữa đói bữa no
Ngủ gian nhà trọ muỗi mò suốt đêm
Muốn tìm công việc làm thêm
Tuổi cao sức yếu gân mềm ai thuê?
Đêm nằm cơ thể đau ê
Không tiền chả dám về quê thăm nhà!
Chiến tranh giờ đã lùi xa
Anh thành đồ cũ người ta không dùng!


Nhân Hưng,ngày 6-12-2022
Tạ Anh Ngôi

(Ảnh:Cây đề làng Nội-Tạ Anh Ngôi)

60 NĂM- NGÀY ẤY - BÂY GIỜ







      Năm 1961, nghe theo tiếng gọi của Đảng , những người dân thôn Điềm Xá, xã Minh Phượng, huyện Tiên Lữ tỉnh Hưng Yên bắt đầu rời xa quê hương bờ xôi ruộng mật nhưng vốn là đất chật người đông lên thôn Đồng Quýt, xã Tân Mộc, huyện Lục Ngạn, tỉnh Bắc Giang khai hoang vỡ dậm lập làng mới. Thuở ban đầu ấy thật vất vả gian nan và không tránh khỏi buồn vương ngao ngán vì chưa quen đất lạ vắng vẻ hoang vu và nhung nhớ làng xưa chốn cũ. Đã có một số ít gia đình bỏ cuộc quay về. Nhưng hầu hết vững vàng trụ lại, vượt lên bao vất vả gian nan để kiến tạo quê hương mới và họ đã thành công; biến vùng đồi trọc đất cằn sỏi đá, rừng rậm hoang vu thành miền quê giàu đẹp văn minh. Có vải thiều nức tiếng gần xa, có cam canh bưởi diễn la đà...
     Năm ngoái cán bộ thôn đã định tổ chức kỉ niệm 60 năm thành lập thôn. Nhưng vì dịch cô vít, đành hoãn lại. Năm nay mới kỉ niệm. Ba mẹ đưa chị em Song Thu lên đợt hai, tức 1962, vì thế năm nay, 2022 lại là tròn 60 năm. Song Thu lấy chồng xa nên kỉ niệm 60 năm không về được, đành ghép mấy vần nôm na gửi tặng quê hương. Hôm nay xin trình làng bài văn vần ấy đây ạ:

60 NĂM- NGÀY ẤY - BÂY GIỜ

Thoắt đà sáu chục năm trời
Người dân Điềm Xá xa rời quê hương
Lên miền Đồng Quýt khai hoang
Chung tay xây dựng xóm làng nơi đây

Ngồi nhớ lại những ngày mới tới
Toàn cảnh miền đồi núi hoang vu
Tìm đâu bến nước con đò
Gốc đa cây gạo quê xưa chốn này?!

Chỉ thấy những bụi cây thành ngạnh
Bãi bờ xa đỏng đảnh sim mua
Chiều đông lạnh lẽo gió lùa
Chợ xa xôi chợ, nhà thưa thớt nhà

Càng thêm nhớ quê xa chốn cũ
Đường gạch nghiêng bao phủ tre xanh
Chợ Điềm, chợ Phướn gần quanh
Xóm làng quần tụ mái tranh ấm tình

Đã có những gia đình bỏ cuộc
Dắt díu nhau quay bước về quê
Nghẹn ngào thay phút phân ly
Người ở ngao ngán, người về buồn tênh…

Bao năm tháng dân mình vất vả
Bắt đồi hoang sỏi đá cúi đầu
Trở thành vườn, ruộng, nhà lầu
Thành thôn Đồng Quýt đẹp giầu vui tươi

Có lạc đỗ một thời nổi tiếng
Có sắn khoai biêng biếc sườn non
Vải thiều trĩu quả ngọt ngon
Từ Thanh Hà đã xanh trên đất này

Nhờ bao người hăng say lao động
Đã làm cho cuộc sống vươn xa
Cam canh, bưởi diễn la đà
Người dân Đồng Quýt thành hoa núi rừng

Đường rộng mở bê tông bóng loáng
Bao xe hàng thấp thoáng vào ra
Tình thôn nghĩa xóm đậm đà
Nhà cao điện sáng như là thành đô

Thôn xóm cứ từng giờ đổi mới
Niềm vui càng phơi phới bay lên
Hát ca, dân vũ thật duyên
Lại thêm bóng đá bóng chuyền say mê

Dự thi đấu dinh về giải nhất
Khắp xóm thôn ăm ắp niềm vui
Trẻ em tươi rói rạng ngời
Học hành tiến bộ vâng lời người trên

Ai qua Đồng Quýt quê em
Say người mến cảnh hẳn quên lối về./.

Sao Đỏ: 25-10-2022
Song Thu

SÔNG HỒNG

(Liên hoàn thuận nghịch vận)



Sợi nắng trưa vàng điểm thắm sông
Ông đang tựa cửa ngắm cành hồng
Nhìn mây phủ núi tin lành quyện
Ghé rẫy xem rừng bạn khéo trông
Hàn gắn bờ bao chờ gió thổi
Ôm be chỗ sạt giữ vườn trồng
Nông nhàn dạo cảnh thuyền trôi mãi
Gửi trọn thương về sóng lượn không.
Gửi trọn thương về sóng lượn không
Nhà tô tạo ánh mọi cây trồng
Đê triền giữ vững xây tường chặn
Cửa ngõ trao bền gác lối trông
Ý nghĩa dân về lo bản vẽ
Thời ân kẻ học thưởng bông hồng
Cao trào mạnh mẽ yêu vàm cỏ
Mãi vẹn ơn tình sắc đẹp sông

1-12-22
Văn Nhã

Thứ Ba, 6 tháng 12, 2022

ỚT CHỈ THIÊN



Bồn hoa toàn ớt chỉ thiên
Ăn vào rát lưỡi nóng điên cái đầu
Bồn hoa chả thấy hoa đâu
Chỉ toàn quả ớt khoe mầu đỏ tươi
Chủ nhà biết rõ mười mươi
Muốn khoe bồn ớt để người nghĩ suy
Hoa kia có lúc bỏ đi
Ớt dù cay đắng chi chi vẫn còn
Dẫu mai ớt đã héo hon
Quả khô cây úa bước non vẫn dùng
Chả như quỳnh trắng phù dung
Đẹp thì đẹp vậy đời chung chóng tàn
Ích gì cho cõi nhân gian
Đẹp mà vô dụng luận bàn uổng công!


Nhân Hưng,ngày 28-11-2022
Tạ Anh Ngôi

KHOẢNG TRỜI YÊU THƯƠNG

(Thân yêu tặng lớp 12D, trường THPT Chí Linh, khóa 1979-1982, nhân kỉ niệm 40 năm ra trường)



     Năm năm dạy cấp 3, nay là THPT, tôi có hai lần làm chủ nhiệm. Mỗi lớp chủ nhiệm đều để lại trong tôi những kỉ niệm đẹp đẽ không thể nào quên. Tôi đã viết về cả hai lớp chủ nhiệm đó. Nhưng có lẽ từ khi về hưu tới nay tôi có nhiều dịp đồng hành với lớp 12D hơn. 
     Nhớ lần đầu gặp lại các em, trong dịp hội lớp, lúc đó, em Trần Thị Dung làm Trưởng Ban liên lạc của lớp nói với tôi: “ Trong đời học sinh, chúng em có rất nhiều thầy cô chủ nhiệm. Nhưng chúng em chọn cô là người đồng hành cùng chúng em trong suốt chặng đường sau này. Mong cô nhận lời để tiếp tục dìu dắt chúng em cô nhé!” Cố nhiên là tôi nhận lời rồi vì được các em yêu quý và tin tưởng thế kia mà. Thật sự xúc động trước tấm tình đó, tôi rưng rưng nói với các em: “Cô sẽ đi cùng các em để chia sẻ mọi vui buồn chứ không phải là dìu dắt vì các em đã trưởng thành cả rồi. Cô muốn được là bạn của các em, mong các em hãy coi cô là một thành viên của lớp mình”. Từ đó tới nay, lần nào lớp gặp mặt, các em cũng mời tôi và tôi, nếu không vì lý do bất khả kháng thì đều sắp xếp để tham dự.
     Năm nay, kỉ niệm 40 năm ngày ra trường, các em lại tổ chức gặp mặt. Ban đầu, chúng bàn nhau đi Hạ Long nhưng rồi một số bạn mắc cô vít nên đành hoãn lại. Tuy nhiên chúng vẫn đau đáu một niềm muốn tổ chức cuộc gặp nhau. Mỗi người nêu ra một ý tưởng, cuối cùng chúng quyết định thực hiện theo ý tưởng của bạn Phạm Thị Huyền, một người đang làm ăn sinh sống ở thành phố Hồ Chí Minh. Có thể nói đó là một cuộc gặp mặt được tổ chức rất ngắn gọn, giản dị mà vẫn rất đầy đủ, sâu sắc ý nghĩa và thắm đượm tình cảm cô trò, bầu bạn.
      Chúng thuê một chiếc xe ca lớn, lượn một vòng để đón cô giáo và các bạn. Chừng 8h là đến cổng trường THPT Chí Linh. Cô trò xuống xe, mọi cảm xúc thuở xưa như ùa về. Các em tung tăng dắt tay nhau, thậm chí là ngồi bệt xuống sân trường để chụp ảnh khiến tôi cũng vui lây niềm vui của các em. Tôi như gặp lại hình ảnh các trò thời 16, 17 đang cắm trại hay tập thể dục ở sân trường. Tầm 9h cô trò tôi mới vẫy tay tạm biệt mái trường thân yêu để lên xe đi tới vườn hoa Mận Chín, vào bãi rễ Côn Sơn và lại hào hứng ghi hình cùng cỏ cây, hoa lá. Những tấm hình giữa bãi rễ mênh mông với rừng thông cao vút ở phía sau tạo nên một vẻ đẹp thật độc đáo, chỉ có ở vùng rừng núi Côn Sơn này!? Một điều bất ngờ nữa trong buổi gặp mặt kỉ niệm hôm nay là chúng đề nghị được ngồi quây quần xung quanh cô giáo để nghe cô nói chuyện, giống như thời học sinh, cô đã đưa chúng đến rừng thông Côn Sơn giảng ngoại khóa về Nguyễn Trãi . Tôi thật sự bối rối trước đề nghị này của các em. Nói gì với các em trong buổi này đây?!
     Tôi đưa mắt nhìn các em đang ngồi vây quanh mà như vừa thấy lại những cô cậu học trò bé nhỏ, hồn nhiên, xinh đẹp mà tinh nghịch, bướng bỉnh thuở nào; Vừa thấy hiện hữu những bậc trung niên trưởng thành, từng trải, chững chạc, bản lĩnh vững vàng của hôm nay. Thế là tôi nói ngay: Hôm nay cô đồng hành cùng các em tại đây, không phải để giảng bài Tùng của Nguyễn Trãi như hồi xưa đưa các em đi ngoại khóa nữa rồi. Bởi cô thấy các em đã thực sự là những cây tùng cây bách luôn biết vươn lên trước mưa rét, bão giông để sống đường hoàng vững chãi. Cô yêu quý và tự hào về các em! Không phải vì các em có quyền cao chức trọng hay tỷ phú, đại gia mà vì các em đã biết sống cuộc đời bình dị chân chính, biết vượt qua mọi khó khăn để hoàn thiện bản thân mình, biết trân trọng tình bạn, dù non nửa thế kỉ qua đi vẫn quý mến yêu thương gắn bó cùng nhau. Cô cám ơn cuộc đời đã cho cô được làm cô giáo chủ nhiệm của các em, cám ơn các em đã luôn quý yêu, tôn trọng và mời cô đồng hành cùng các em trong mọi sinh hoạt của tập thể lớp cựu học sinh 12 D. Cô sẽ đọc tặng các em một bài văn vần về lớp mình mà cô mới viết tối qua

Trai lớp D hào hoa tình cảm
Gái lớp D vừa đảm vừa xinh
Quý nhau như một gia đình
Lần nào gặp mặt lớp mình cũng vui

Đã bốn chục năm rồi đấy nhỉ
Lớp chúng ta rời ghế nhà trường
Tung bay đi khắp muôn phương
Học nghề, chọn nghiệp tìm đường mưu sinh

Cũng có bạn công thành danh toại
Lại có người bươn chải gian nan
Nhưng đều cập bến vinh quang
Gia đình đầm ấm cháu con đề huề

Hôm nay họp lớp say mê
Chàng, Nàng sáu chục sẻ chia tâm tình
Nhớ lại thưở học sinh ngày trước
Mỗi bước đường mỗi bước yêu thương
Xốn xang áo trắng sân trường
Chan chan phượng đỏ lòng vương vấn lòng

Ôi cái thuở mắt trong môi thắm
Cười đùa trong mưa nắng mà thơ
Cùng nhau dệt những ước mơ
Cùng nhau chép những vần thơ ngôn tình

Hình như ta đã yêu mình
Mà không dám ngỏ tấm tình lạ chưa?
Phượng hồng ép giữa trang thơ
Thẹn thùng không gửi đến giờ vẫn thương

Trở về với tuổi học đường
Để mai cuộc sống ngày thường thêm vui
12 D của chúng tôi
Mãi lung linh một khoảng trời yêu thương

Sao Đỏ: 25-11-2022
Song Thu

TRĂNG THÁNG CHẠP




Sương lạnh tan vào trăng
Ta uống men nhớ nhung …tháng chạp
Mái tóc nửa đen nửa bạc
Ai người ngắm trăng đêm nay?

Những đêm trăng cuối năm thêm nhớ
Buồn vui pha tan như sương
Tháng chạp trăng nghiêng ngoảnh lại
Cột thời gian thêm một quãng đường

Ta pha trăng sương vào chén rượu cuối năm
Soi thấy bao gương mặt bè bạn
Thấy ngày xa về mơ mộng nhẹ như mây
Cả những kẻ thù đã bị ta bắn hạ
Cuốn đi cùng trăng dưới chén rượu cuối năm này


HN 2008
 NguyễnTrọng

LẦN ĐẦU ĐI CÁP TREO




Lần đầu đi cáp treo
Thấy cả miền quê đẹp
Núi lẫn rừng mọi vẻ
Tây Ninh phẳng cánh đồng

Chùa Bà Đen giữa chảng
Suối đã chảy theo dòng
Mấy chị cười đon đả
Mắt sâu thẳm ước mong

Càng lên càng rõ lạ
Quãng lối mòn trai khỏe
Với phụ nữ cùng leo
Vui đùa nghe rộn rã

Mình qua lần vất vả
Vẫn thẫn thờ lơ ngơ
Chỉ lẫn theo đoàn vậy
Thăm quan núi Bà Đen.


5-12-22
Văn Nhã


 


KỶ NIỆM KHÓ PHAI




Vào thăm Phú Quốc thiên thần
Hòn Mây ngút mắt làn vân ngỡ ngàng
Xanh dừa biển lượn tàu sang
Bàn chân khập khiễng theo càng khó mơ
San Hô nụ đá tôn thờ
Vù cao tốc giữa bài thơ thắm tình
Cáp treo lơ lửng đảo xinh
Nhà dân phố thị nhìn quanh tuyệt vời
Quây quần vạn ánh muôn nơi
Công trình mới dựng chọc trời mãi cao
SunGroup vốn đầu vào
Tô thêm đảo ngọc tình trao mặn nồng
Bao ngày nước bạn hằng trông
Chiến tranh thắm giọt máu hồng ước xưa
Vimhem khéo tạo mong chờ
Bao đường trải nhựa niềm mơ nước nhà.

21-11-22
Văn Nhã