Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Chủ Nhật, 27 tháng 8, 2023

GỌI THU

(gửi miền ấm nắng)




Thu đã ở cuối trời em nhỉ
Thu mắt anh trôi phía em rồi
Vạt nắng nơi em hanh bùn lên hoa súng
Ở nơi này thu xót lại sương rơi
Như chiều muộn em vừa ra khỏi ngõ
Gọi dấu yêu thảng thốt má cười
Đông chạng vạng đâu đây mùi thu cũ
Mùa thu ơi mùa thu xa xôi
Cúc họa mi nhỏ như nàng chân đất
Chạy lên đê chạy ở phía heo may
Hớn hở như màu tinh khiết trắng
Chạy vào đông ngủ đợ cõi yêu này
Gọi thu gọi em Ô môi leo lét lửa
Lũ không về mặn chéo vạt bà ba
Có một chiều ở vòng cung châu thổ
Em thấy đàn chim tránh rét ngang qua


27/11/2016
Trọng Luân

ĐÀO ĐƯỜNG



Có đâu như ở Sơn La?
Làm đường xong, lại đào ra nhiều lần.
Làm phiền gây khổ cho dân,
Phí bao tiền của, muôn phần xót xa.
Sao không học nước người ta,
Khánh thành đường nghĩa là làm xong.
Không còn những chuyện lòng vòng,
Người ta cấm chuyện đào đường lung tung.
Nước ta qui hoạch bùng nhùng,
Các ngành một tỉnh không cùng chung lo.
Cho nên mới rối tơ vò,
Người làm, kẻ phá là do…cái đầu.
Bao giờ đại biểu dân bầu,
Làm đâu được đấy, không sầu lòng dân.


22/8/2023
Đề Kháng

ĐANG HÈ




Mải ngắm cảnh khi hè sang nắng đỏ
Cành phượng hồng say đắm ngỏ vần thơ
Niềm bâng khuâng thiếu nữ vẫn mong chờ
Nghe rộn rã tâm hồn mơ mộng thắm

Có vạn thứ trong yêu nồng sâu đậm
Cho muôn lòng để dấu ấn theo hè
Tiếng sáo diều thêm rộn rã đàn ve
Lời lũ trẻ bên nương chè thơm ngát

Mùa hè đến tô cánh đồng bản nhạc
Ríu rít bầy chiền chiện gác hàng me
Khóm lộc vừng đơm ngát nụ mải mê
Bên sườn núi đượm câu thề sim mọng

Ở khắp nẻo bướm say vòng bên lõng
Chim theo về hót mãi giọng ngân nga
Trên mặt hồ cá nhảy điệu quê nhà
Vườn trái đỏ nhãn vải na thơm thảo

Tiếng loa gọi gieo lòng ai láo nháo
Lại luân phiên cúp điện bão mồ hôi
Vừa tăng tiền cửa đã khép giữa hồi
Hàng xóm vậy vẫn dư dôi thỏa mãn

Điện năng lượng điện mặt trời điện gió
Từng nhà dân sản xuất đủ tiêu sài
Phá độc quyền đoàn kết bởi ngày mai
Đem mát mẻ cả trong ngoài tỏa sáng

Đồng chuyển vụ mong nước tràn mương máng
Khó khăn nhiều vẫn giữ vững niềm tin
Bội thu nhiều sản phẩm đến trăm miền
Làm xuất khẩu để xóm làng vui vẻ

Làn quan họ luôn thấu tình trọn lẽ
Điệu "la rằng" điệu "cái ả" "đường ban" ...
Câu mời trầu ở nhé bạn đừng sang
Sẽ đẹp mãi thêu nắng vàng gió khởi

Văn Nhã
13-8-23

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2023

Những mùa thu độc lập đã đi qua

Thật ra học tới cấp hai tôi mới biết chữ Quốc Khánh. Cũng nhờ đó mà biết 2/9 là ngày Quốc Khánh của nước mình chứ trước đó chỉ mong đến 2/9 để được ăn cơm đoàn kết ở giữa làng. Vui lắm. Mà bữa ăn ấy rất nhiều thịt lợn.
Hồi ấy những năm đầu 60. Hòa Bình lập lại vài năm, lại mới vào HTX nên làng xóm thanh bình đến lạ. Ngày 2/9 là xã nhà có thi đấu thể thao. Nhảy cao nhảy xa, cướp cờ, kéo co, bịt mắt bắt dê. Nhưng lạ mắt và thích thú nhất là chỗ đánh tổ tôm điếm và chọi gà. Ở làng tôi chỉ có vài nhà có gà chọi. Họ đều là người dưới xuôi lên tản cư hồi chống Pháp. Đã gần 60 năm mà tôi vẫn nhớ gà nhà ai cựa dài, gà nhà ai cứ đi chọi là xoa rượu vào cổ vào ức vào mỏ khiến con gà đỏ lên ngầu lên hung dữ. Tôi chen vào tận vòng trong ngồi xuống bên cạnh cái vòng tròn bằng vôi vừa xem vừa dụi mắt bụi đất bay mù mịt. Xem chán rồi ra chỗ tổ tôm điếm nhìn ông già gõ cái trống con kêu tom tom và những bóng người đi lại. Chiều, cả làng ăn liên hoan. Chỗ liên hoan là sân trường cấp 1 trên đỉnh đồi và dưới chân nó là đường tàu Hà nội - Lao Cai. Tôi nhớ tôi được ăn cơm canh chuối và thịt lợn luộc để vào lá chuối tươi giữa nong. Ăn rồi được quả chuối đứng nhìn tàu hỏa ngược qua làng còi kêu bô bô.
Có một năm. Gần đến 2/9 tôi bán mấy giỏ cua được 8 hào để dành ngày Quốc Khánh đi tàu hỏa lên Thị Xã Yên Bái ăn kem. Tàu hỏa ngày 2/9 đông lắm. Nông dân các vùng chỉ đợi ngày này ra thị xã xem các cuộc vui ngày quốc khánh. Lên đến thị xã đã gần trưa. Giữa thu nắng cháy vỏ bưởi. Xuống ga Yên Bái mấy thằng ron ron chân đất đi trên đường nhựa ngược lên thấy có chỗ đông người lắm. Họ bảo đấy là "sân căng.". Nơi này họ thi đấu bóng chuyền. Xem chán rồi đi quay về ga. Bố tôi dặn đừng đi rẽ ngang cứ đi đường thẳng rồi quay về khỏi lạc. Chả thấy hang kem chỗ nào. Đói quá khát quá. Dọc đường thấy người ta xúm đông xúm đỏ quanh cái vòi nước. Có mấy người dân tộc mặc áo quần thêu chỉ xanh đỏ cúi uống nước máy, cười nhe răng vàng. Tôi cũng chen vào nghiêng đầu cho nước vòi toe toe vào mồm ướt cả cổ. Thích thế.
Chuyến tàu xuôi 2 giờ chiều đầy những khuôn mặt nhà quê mệt mỏi hả hê trở về. Năm sau tôi dứt khoát không đi thị xã nữa. Ngày 2 tháng 9 cứ ở nhà mà xem mít tinh rồi xem các trò chơi của quê mình cũng vui chán. Thi thoảng có người làng được về tận Hà Nội xem lễ duyệt binh kể chuyện mấy ngày không hết. Nhưng họ cũng lại giống tôi là cũng đói và cũng ra vòi nước công cộng uống sùi bọt mép rồi lên tàu về quê. Điều thú vị nhất trong ngày tết độc lập ở Hà Nội là lễ duyệt binh. Từ năm 1965 trở đi chiến tranh với không quân Hoa Kỳ trên toàn miền Bắc. Từ ấy lễ duyệt binh mồng 2/9 trở thành quá khứ nhớ nhung khao khát của mỗi người Hà Nội. Mãi cho tới năm 1975 mới lại có lễ duyệt binh trở lại. Ngày 2/9 ở Hà Nội năm nào người ta cũng đón chờ xem duyệt binh, náo nức hào hùng tự hào và hi vọng.
Có một 2/9 ấy là năm 1969 liên hoan để đi học đại học. Mẹ đong cân rưỡi đậu tương cho tôi mang ra chợ đổi đậu phụ. Nhà làm đậu đổi 1 kí đậu tương ăn kí rưỡi đậu phụ. Mẹ mổ con ngan cả nhà xì xụp trong ngày Quốc khánh. Mấy đứa em mặc quần đùi không có áo hỏi, anh đi đại học tận Bắc Thái có xa hơn Hà Nội không? Ừ xa lắm. Chúng nó được bữa cơm no có thịt là sướng rồi. Ngày hôm sau lên đường đi tập trung thì nghe tin Bác Hồ mất. May là ngày Quốc Khánh đã qua rồi. Ai cũng buồn suốt cả những ngày mùa thu năm ấy.
Lại một ngày 2/9 tôi lên đường tòng quân đánh giặc. Lúc ấy tôi đã học năm thứ 3 đại học. Mùa thu nào cũng là dịp trai tráng lên đường. Những chuyến tàu hỏa chạy vào Nam buông trắng những lá thư không tem hoặc có tem xuống đường Nam Bộ. Năm ấy mồng 2/ 9 Hà Nôi nắng vàng như mật. Chúng tôi hành quân từ phía cầu phao Chương Dương qua nhà Bát cổ rồi ra ga Hà Nội. Chúng tôi đi dưới tán phượng tán cây sữa đường Tràng Thi. Giữa thu, lá phượng rơi dào dạt như cốm vàng trên mũ trên ba lô của lính. Qua hồ gươm tôi nhớ rõ trên đỉnh tháp rùa có ngôi sao và những bóng nữ công nhân đầu đội mũ sao vuông đeo súng trường đạp xe hối hả trên đường. Nhớ một mồng 2/9 năm học trước chúng tôi kéo nhau về Hà Nội ra hồ Tây ăn bánh tôm để thưởng thức không khí ngày quốc khánh. Mùa thu Hà nội đẹp hơn tất cả các nơi khác trên đất nước mình. Cái mùi nắng mùi gió và mùi lá vàng trong lúc rơi rơi thật là thơm. Cái hương thơm mùa thu Hà nội thật là nhẹ mà cứ vướng vất mãi trong gió. Tôi không thể hình dung ra lúc cha anh chúng tôi lắng nghe Bác Hồ đọc bản tuyên ngôn độc lập gió ở quảng trường Ba Đình thế nào. Nhưng tôi cam đoan gió hôm 2/9 năm ấy và gió hồ Tây hôm nay giống hệt nhau. Hôm ấy lũ sinh viên chúng tôi hít thở thật sâu cái mùi thơm như cốm của gió mùa thu Hà Nội vào lồng ngực và rồi đúng ngày 2/9 năm sau tôi đeo ba lô đi trên đường Hà Nội ra ga Hàng Cỏ vào chiến trường.
Quốc gia nào mà chả ngày Quốc khánh. Ngày ấy là ngày tự hào, ngày vui của cả một dân tộc. Ngày ấy dứt khoát là sự đánh đổi không hề nhỏ của một quốc gia. Ngày ấy với bất kì nước lớn nước nhỏ cũng đều thiêng liêng như nhau. Nhưng Quốc khánh của dân tộc ta lại vào mùa đẹp nhất trong một năm và nó diễn ra ở một vùng đất đẹp nhất trên tổ quốc mình.
Từ bấy đã mấy chục ngày Quốc Khánh. Có những cái Quốc khánh chứng kiến đồng đội chết chưa kịp bữa liên hoan có tiêu chuẩn mùng 2 tháng 9 mỗi chiến sĩ nửa hộp thịt. Dịp Quốc khánh nào cũng là những trận đánh quyết lập công dâng lên ngày độc lập của non sông mình. Đã 50 năm các bạn tôi hi sinh trong chiến dịch bảo vệ Thị Xã và thành cổ Quảng Trị hay ở Tây Nguyên. Họ vĩnh viễn đón những mùa thu lại là mùa mưa miền Nam, còn chúng tôi trở về nay tóc bạc chân run đi trong ngày Quốc Khánh ngạt ngào mùi trái bưởi trái na trái thị … mùi của mùa thu tinh khiết vàng. Mùng 2/9 năm nào cũng lại sắp vào rằm Trung thu và tôi thấy năm nào nước sông Thao quê tôi dịp này cũng đầy nước. Năm nào trời Hà nội cũng thơm như mật. Mà kì lạ vô cùng cứ sau ngày 2/9 là Hà Nội đổ mưa, cơn mưa xanh và sạch, cơn mưa dịu êm của mùa thu nay lung linh những con đường phố xá cao ốc đẹp xinh. Chẳng giống chúng tôi ngày xưa, con cháu bây giờ mặc thật đẹp và đi xe cũng rất đẹp lên công viên, ra đồng hoa sông Hồng, đi du thuyền đi cắm trại và những cuộc liên hoan tưng bừng trên phố trong các nhà hàng đèn nến sáng chưng. Tôi lên hồ Tây, rồi lại ra hồ Gươm ngồi lặng một mình dưới gốc cây lộc vừng nhìn lên tháp rùa có ngôi sao nhớ những ngày tết độc lập mà tôi đã đi qua.

Nguyễn Trọng Luân

ĐẸP QUÁ MỐI TÌNH



Chuyện chàng Ba nàng Út
Ngày Mèo Vạc thăm quan
Chợ tình nơi Hà Giang
Đã khắc vào tâm thức

Hai dân tộc Nùng Dáy
Một bức tranh thưở ấy
Hang Khau Vai (dải mây)
Nhuộm máu ngày hai bảy

Mỗi năm vào tháng ba
Cặp trai gái đến chợ
Điểm chuyện tháng ngày qua
Mãi tô hồng duyên nợ

Rồi trở về chốn cũ
Cùng lao động mặn mà
Xây vùng biên giới đẹp
Đúng xứ rồng tiên ta


Văn Nhã
 11/8/2023

Thứ Hai, 14 tháng 8, 2023



Tuổi già đêm ngủ thường mơ,
Bao nhiêu những chuyện bất ngờ xảy ra.
Không còn ở cõi ta bà,
Mây đưa ta đến nơi xa cõi trần.
Cảnh tiên tươi đẹp vô ngần.
Nguy Nga cũng điện muôn phần đẹp tươi,
Của ngon, quả ngọt dâng đời,
Những nàng tiên nữ vui cười hát ca,
Giật mình thức bởi tiếng gà,
Vẫn thôi là một ông già đáng thương.
Cơm niêu, nước lọ đời thường,
Đường đời vẫn trải đoạn trường ốm đau.
Vẫn cơ thể cũ nát nhàu,
Dò đi từng bước quá cầu...gió bay...

9/8/2023
Đề Kháng

THĂM NHA TRANG BUỔI ẤY



Tháp bà Ponagar buổi nắng
Bờ biển xanh nhộn nhịp khách lại qua
Chiếc cầu ngang sông rộng gửi đậm đà
Tháp chàm đó đã trải qua thiên kỷ.....

Lịch sử văn minh diệu kỳ hoàn mỹ
Dựng lâu đài khắc vạn lý lòng dân
Mãi sáng soi in rõ nét tuyệt trần
Một thời đại bậc vĩ nhân tạo nghĩa

Mỗi viên gạch xây cho đời những vỉa
Bền vững thay đẹp như thể thiên đường
Mang hào quang chiếu tỏa rộng muôn phương
Để người đến không coi thường kẻ trước.
......

8.8.23
Văn Nhã

Thứ Ba, 8 tháng 8, 2023

QUÊN



A

Có phải là qui luật tự nhiên?
Người già thường mắc bệnh hay quên,
Cụ bà không rõ mình bao tuổi,
Ông lão còn không nhớ nổi tên,
Vào chợ loanh quanh rồi lạc lối,
Mua hàng sờ túi hổng mang tiền,
Cuối đời trí nhớ nhiều nhầm lẫn,
Bóng cả sinh ra lắm chuyện phi
ền.


2/8/2023
Đề Kháng

CẢM TẠ ƠN CHA



Sinh thành dưỡng dục nhớ người ơi
Bán mặt phơi lưng giữa đất trời
Cấy ruộng trên đồng luôn cố gắng
Trồng khoai giữa bãi vẫn không ngơi
Bão nguồn chặn giữ ngăn cuồng rẽ
Nắng hạn đưa vào dạ vững ngời
Cả tuổi thơ ngây vòng bế ẵm
Ghi lòng sẽ mãi khắc ngàn nơi.

18-6 23
Văn Nhã


 
MỐI TÌNH THƯỞ ẤY



"Thời gian ơi hãy ngừng quay
Cho ta trở lại những ngày năm xưa"*

Sáu mươi năm nhớ thưở ban đầu
Thơ ngây khắc đẹp chữ bên nhau
Bừng lên ánh mắt gửi trao
Mà yêu như thể nuốt vào con tim

Chiến tranh đến niềm tin tổ quốc
Gọi thanh niên thỏa ước tòng quân
Lên đường nhập ngũ mùa xuân
Mộng anh hùng vững bước chân giỏi tài

Người ở lại hôm mai thổn thức
Mang câu thơ thường trực trong lòng
Bao điều gợi nhớ niềm mong
Trở về thưở ấy tuổi hồng gọi lên

Vẫn xao xuyến nhân hiền đất học
Tuổi thanh xuân thấu tỏ cùng ai
Thúy Kiều đến tận thuyền đài
Lẽ nào Kim Trọng đơn sai nghĩa tình

Nước loạn lạc đao binh khói lửa
Vẫn mái trường từng bữa yêu thương
Khát khao lớp cũ thiên đường
Gửi vào kỷ niệm ngát hương đợi hoài

Dòng chữ khắc hồn mai sâu nặng
Để thêm dài khoảng vắng người yêu
Biết sao sáng hiểu ra điều
Bao giờ lại đến càng siêu sắc trời.

1/8/23
Văn Nhã


(* Trích lời thơ trong thư gửi bạn hậu phương của Nguyễn Xuân Liên k1c3 Chí Linh) — tại Thị Xã Chí Linh Hải Dương.