Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2016

Chính ủy bị đòn!



           Nếu như bây giờ còn và còn trẻ thì trình độ đi xe máy của Cụ chắc cũng giống đi xe đạp thôi, rất chi là tệ! Ngồi xe Cò măng ca quen rồi nên đi xe đạp không vững, nếu chở Má thì kiểu gì cũng đánh ngã, vì vậy mà toàn là Má chở thôi. Đã vậy mà ngồi đằng sau cũng vẫn rơi xuống đất như thường, tài thật. Với Cụ, lực hút của trái đất hình như rất ưu ái. Ấy thế mà, mỗi lần từ Chiến trường B ra, vì Má bận việc nên Cụ tự đạp xe đi khắp các đội của Nông trường để đem thư cho các gia đình có người ở miền Nam hoặc gặp các cô chú để nói chuyện chiến trường. Bệnh Chính ủy nặng lắm. Lần nào về cũng báo cáo thành tích đo đường, ít thì 1 lần, nhiều thì 2,3 lần là chuyện bình thường. Cụ còn đạp xe ra tận Dốc Mật để về nhà Cụ Bột, nhà anh Thế mấy lần đấy.
Cụ rất thích ăn canh cá nấu chua. Tự mình đạp xe ra Bến Tắm mua cá về, rồi cha con hò hét nhau mổ những con cá to bằng bàn tay mà cứ như là mổ con bò, mất cả tiếng đồng hồ, rồi leo lên đường tàu xe lửa, chạy lên đồi tìm cây chua méo, hái đọt về nấu cá. Cụ cứ bảo: “Trong quê tao có lá giang, nấu cá ngon lắm!”. Mãi sau này về Nam nó mới được biết lá giang, mà đúng là ngon thật. Chả trách các cụ Miền Nam khi sống ở đất Bắc cứ nhớ nó. Như là nhớ quê nhà. Bây giờ thì “Lẩu gà lá giang” đang lên ngôi trong các nhà hàng.
Có một lần, Cụ cũng ra Bến tắm mua cá. Hôm ấy, Cụ lại diện cái áo sơ mi trắng bốp nữa chứ. Vừa tới cửa chợ gặp ngay vợ chồng nhà kia đang cãi nhau bằng tay và chân. Chẳng cần hỏi đầu đuôi, “giữa đường thấy việc bất bằng chẳng tha”, dựng phắt chiếc xe vào hàng rào, Cụ xông ngay vào giữa nhà họ. Chưa kịp can thì Cụ đã được hưởng nguyên cả cái lẫn nước một ống điếu cày dài cả cánh tay, to bằng ống chân. Kết quả là: cá không có con nào mà đầu thì có một quả ổi, toàn bộ chiếc áo trắng được vẽ kiểu hoa theo trường phái ấn tượng màu nước ống điếu thuốc lào cực chuẩn! Đẹp và thơm phết! Cũng may là gỡ gạc được một tí teo, đó là, vợ chồng nhà kia thấy thế vội vàng đình chiến và chạy tới hỏi han, xin lỗi Cụ rối rít rồi làm lành một cách rất trật tự.
Ôi Chính ủy! bom đạn của cả giặc Pháp lẫn giặc Mỹ mà còn tránh né Cụ, thế mà cái điếu cày này nó lại chẳng kiêng dè gì! Quá đáng!
 
VA

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét