Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2011

MỘT NÉN TÂM HƯƠNG


Tết đên Xuân về không còn nhiều náo nức với những người đã sang dốc bên kia của cuộc đời, chỉ dày thêm những lo toan, vậy mà có vẻ như ai cũng xao xuyến một chút vào những ngày cuối năm. Lại thêm những Đại hàn, Đông chí… tiết trời nghiệt ngã khiến bao người vĩnh viễn lìa bỏ những người thân yêu. Người đi đã xong phận đời, người ở lại còn vương mãi ngậm ngùi thương nhớ. Những ngày cuối năm này, tôi nhận tin buồn nhiều hơn, hay vì trái tim đa đoan của tôi tưởng vậy?
Đầu tiên là thân mẫu của cô giáo Nguyễn Thị Cẩm Tú, cũng là thân mẫu người bạn quí của tôi: Nguyễn Đức Bình. Đã hẹn một ngày nào đó cùng bạn về thăm quê nhà Thanh Hà, thăm các cụ thân sinh của cô giáo, của Đức Bình và những người bạn cùng trường Cấp III Chí Linh: Hiền, Lành… Không ngờ ngày đầu tiên về quê bạn cũng là lúc vĩnh biệt mẹ…
Tôi lai nhận tin của Dịp từ đám tang của cụ Đỗ Văn Bột, phụ thân của Đỗ Trang Kim, người bạn thân yêu của tôi đang ở nơi xứ người. Không gọi được cho Kim, tôi chỉ biết nhắn một tin ngắn: Bố mất, Kim biết không?”. Tôi còn nhớ những giọt nước mắt chan hòa trên khuôn mặt Kim khi bạn về nước thăm bố khio ông đã bị tê liệt: “Kim là đứa con được bố yêu thương nhất nhưng cũng là đứa con làm khổ bố nhiều nhất…”
Mấy tiếng đồng hồ sau, tôi lại nhận điện thọai của anh Mơ: “Anh và anh Thảo đang ở nhà tang lễ, anh Công mất đột ngột, mọi người đã về, chỉ còn anh và anh Thảo…”
Đến lúc nào đó, người ta không dễ khóc khi nhận tin báo một người thân qua đời. Nhưng dường như chẳng dễ nguôi ngoai. Những năm trước, Nguyễn Dịp làng Mo là người thông báo cho tôi tin bạn mất: Bùi Văn Bí, Phan Quang Tiến, Khúc Thị Tặng, cả 3 người đều rất đặc biệt với riêng tôi. Nếu có dịp tôi sẽ kể về những kỷ niệm đã theo tôi mấy chục năm qua.
Hôm nay, 20 tháng Chạp năm Canh Dần, ngày giỗ Khúc Thị Tặng. Đã 20 năm bạn tôi đi xa. Còn tôi xa bạn từ năm 1976. Những năm sau giải phóng, thông tin thật mong manh. Từ khi ra trường, chúng tôi kẻ Nam người Bắc, không biết bạn yêu ai lấy ai, cuộc sống thế nào, thông tin rõ ràng đầu tiên mà tôi nhận được là tin bạn mất. Trong tôi lúc nào cũng sống động hình ảnh Khúc Tặng đẹp rực rỡ tuổi xuân thi. Tôi hiểu vì sao chồng bạn yêu và tự hào về vợ như vậy. Bạn tôi đã ra đi lúc tình yêu vợ chồng đang nồng thắm, lúc độ tuổi chín đượm của người phụ nữ. Tôi cảm phục anh Bùi Thế Sử vì tình yêu chung thủy mà anh dành cho Tặng và luôn tin rằng Tặng cảm nhận đầy đủ tình cảm của anh.
Một nén tâm hương cho những người thân yêu đã khuất. Cầu mong các linh hồn mau siêu thoát vào miền an lạc.
Tô Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét