Chạm ngõ Giơ ne vơ
Đúng 9 giờ sáng, đoàn khởi hành rời Pa ri nhằm hướng Giơ ne vơ thẳng tiến. Vì KS đã nằm ở ngoài đường vành đai nên chỉ ít phút sau là xe đã lên đường cao tốc và đồng hồ tốc độ của xe thường xuyên chỉ 100 km/h.
Quãng đường từ Pa ri đến Giơ ne vơ là hơn 500 km. Con đường cao tốc chạy dài triền miên qua những cánh đồng thẳng cánh cò bay, chỗ thì lúa đang chín, chỗ thì vừa gặt xong với những bó rơm cuộn tròn nằm rải rác đó đây. Có đoạn thì là những cánh đồng nho. Đoạn khác lại là cánh đồng hướng dương vàng rực. Nhân đây cũng xin báo cáo mấy cụ hỏi thăm về tình hình ngô bắp thế này: ngô bên này gieo rất dày và cũng lên rất đẹp, cứ mơn mởn ra ấy. Sở dĩ như vậy là vì ngô này người ta không trồng lấy bắp mà dùng thân cây để làm thức ăn cho gia súc. Khi cây ngô chuẩn bị trổ cờ, ra bắp thì người ta cắt phéng nó về rồi băm ra làm thức ăn cho bò với cừu... Còn trong siêu thị thì thấy bán bắp ngô luộc nhập từ Mỹ về, cũng đã bóc sạch vỏ rồi. Vậy nên chả làm sao mà biết bắp nó với râu nó thế nào!
Dọc đường, thỉnh thoảng, một lâu đài cổ hoặc một làng quê thanh bình lại hiện ra như trong cổ tích. Có vẻ như ngành nông nghiệp ở đây đang thiếu lao động trầm trọng thì phải bởi chẳng thấy ai làm việc trên đồng cả.
Suốt mấy trăm km như thế thấy duy nhất có nhõn 1 trạm thu phí. Mà cũng chẳng thấy người, chỉ thấy ông lái xe ghé sát vào cột rồi nhét cái thẻ vào khe xong rồi lại chạy tiếp. Chả bù cho bên ta, từ HN đi Thái Bình có trăm km mà những 4 trạm thu phí, tiền phí đắt hơn tiền xăng. Mà không hiểu cái bọn giãy mãi không chết này chúng lấy đâu ra tiền để làm với bảo trì đường sá mà đường của nó tốt thế nhỉ?
Tuy ít trạm thu phí nhưng các trạm dừng chân thì lại khá nhiều. Mỗi trạm dừng chân đều bố trí bãi đỗ xe, quán ăn, quán bán tạp hóa và tất nhiên là có WC... rất tiện cho khách đi đường. Hàng hóa tại các trạm thu phí cũng khá phong phú và giá cả cũng hợp lý chứ không có tình trạng nâng giá vô tội vạ. Đặc biệt, rượu vang có giá khá rẻ so với ở nhà, chỉ khoảng 5-6 E/chai. Thậm chí có chỗ bán theo lố 3 chai chỉ có 9 E.
Mặc dù quãng đường xa như vậy nhưng chỉ tầm hơn 3 giờ chiều đoàn đã đến biên giới Pháp- Thụy Sĩ. Vẫn biết châu Âu bây giờ gần như đã nhất thể hóa song không ngờ biên giới của họ lại đơn giản đến vậy. Xe cũng phải dừng lại để khai báo và mua phí lưu thông- một loại phí môi trường mà riêng Thụy Sĩ đặt ra. Khách cứ ngồi yên trên xe hay xuống dưới chụp ảnh tùy ý, chẳng thấy chỗ nào đề “cấm quay phim, chụp ảnh” mà cũng chẳng thấy cảnh sát với biên phòng như biên giới ở ta với các nước láng giềng. Tuy nhiên, cũng có một vấn đề phát sinh khi trưởng đoàn LBN cho biết: “Không loại trừ phía Thụy Sĩ sẽ bắt kê khai số tiền mặt mang vào nước họ. Mỗi người chỉ được mang không quá 10.000 EURO”. Vậy là bí mật trong đống rơm bật ra ngay. Anh chồng trong cặp vợ chồng lớn tuổi hơn thành thật khai báo: “Em mang 50.000!”. Thú thật, hai anh em cháu giật cả mình! Đi chơi mà dằn túi những 50.000 E tiền mặt thì không phải dạng vừa đâu. Một giải pháp được đưa ra: nhờ mọi người mang hộ. Anh chồng đang ngần ngừ xem chia tiền nhờ mang hộ thế nào thì có ý kiến: cứ khai là thủ quỹ, cầm tiền chung của cả đoàn cũng được. Thế nhưng cuối cùng chẳng thấy ai kiểm tra cả. Chắc bọn HQ Thụy sĩ nó nghĩ: Bọn VN này thì lấy đek đâu ra nhiều xìn!
Qua biên giới chỉ ít phút là đã đến thành phố Giơ ne vơ. Đây là một thành phố nhỏ song cũng rất nổi tiếng bởi nó là nơi nhiều cơ quan của Liên hợp quốc chọn làm trụ sở. Bản thân nó cũng có liên quan đến Việt Nam bởi đó là nơi ký Hiệp định Giơ ne vơ năm 1954. Ngoài ra nó còn nổi tiếng bởi cái hồ Léman cùng với vòi phun nước cao nhất thế giới và chiếc đồng hồ hoa khổng lồ. Chẳng hiểu công suất của máy bơm lớn đến cỡ nào mà nó phun nước lên đến độ cao 160 mét. Hơi tiếc một tý là trời hơi xầm xì dọa mưa nên những bức ảnh chụp hồ và vòi nước không thật tươi sáng. Còn chiếc đồng hồ hoa tiếng là khổng lồ song thực ra chỉ có đường kính khoảng 3 mét. Tuy nhiên nó cũng có ý nghĩa bởi nó như biểu tượng của đất nước Thụy Sĩ- đất nước của ngành chế tạo đồng hồ.
Đối diện với cái đồng hồ hoa khổng lồ lại là một dãy phố của các loại đồng hồ thật với những nhãn hiệu nổi tiếng- từ Rolex tới Zenit, Từ Patex tới Philip v.v.. Nhìn những tủ kính sáng choang bày các loại đồng hồ đắt tiền nhà cháu cũng hơi ngài ngại không muốn vào nhưng rồi được HDV động viên: “Chú cứ vào xem! Có khi còn được mời cà phê nữa ấy chứ”. Thì vào! Quả thật là hoa mắt lên với các loại đồng hồ và đồ trang sức. Không chỉ hoa mắt về vẻ đẹp của chúng mà còn hoa cả mắt bởi giá cả. Những chiếc đồng hồ giá tới 60.000 EURO tức hơn 1 tỷ tiền ta bày đày ra đấy nhưng ko được chụp ảnh. Khiếp!
Đến bây giờ mới biết cặp vợ chồng kia mang theo nhiều tiền thế mục đích chính là để mua đồng hồ. Nghe chị vợ kể anh chồng này có một thú vui đặc biệt là sưu tập đồng hồ và ngắm đồng hồ. Những lúc nghỉ ngơi anh ta có thể ngồi cả ngày để ngắm bộ sưu tập của mình. Mọi người bình luận: “Thế là cô may mắn quá còn gì. Chồng chỉ mê độc có đồng hồ thì quá tốt chứ nếu nó mê một số cái khác thì mới gay”. Chắc không tìm ra nhược điểm nào của chống nữa nên cô ca cẩm: “Tồ lắm ạ! Chẳng biết cái gì cả. Đến như ăn uống mà không có cháu thì cũng chẳng biết ăn như thế nào”. He...he...! Có lẽ chính vì vậy mà nhà này phải mang nồi cơm điện đi để nấu ăn sáng vì chồng ko biết ăn kiểu Tây. Và cũng thật may cho họ vì họ đã tìm được chiếc đồng hồ ưa thích. Mỗi tội bắt đoàn phải đợi hơi lâu và giá hơi chát một tý- có 40.000 E mà thôi!









CỘT NƯỚC 160 MÉT