Chamolix- Mont Blanc- Thiên đường có thật?
Mont Blanc- theo tiếng Pháp nghĩa là Núi Trắng- có độ cao 4.810,9 mét, là đỉnh cao nhất của dãy An- pơ và nằm trên biên giới Pháp- Ý. Đỉnh này đã bị chinh phục lần đầu tiên từ 8 tháng 8 năm 1786 bởi Jacques Balmat và Michel-Gabriel Paccard. Hai ông đã leo lên đỉnh Mont Blanc từ hướng Chamolix và đã được dựng tượng ở đây. Có lẽ đây cũng là hướng tiếp cận đỉnh Mont Blanc thuận lợi nhất nên Chamolix đã hình thành một thị trấn du lịch rất đông vui, sầm uất. Hiện tại, từ Chamolix lên Mont Blanc có thể đi bằng cáp treo. Có thể hình dung Chamolix với Mont Blanc như Sa Pa với Phanxifang của VN vậy.
Sau khi vượt qua biên giới Thụy Sĩ- Pháp ở một cửa khẩu khác, con đường dần đi vào vùng rừng núi chập trùng thuộc dãy An pơ. Tuy nhiên, với lợi thế canh tác lúa cạn nên các cánh đồng ở đây vẫn rất phong phú chứ không bị lệ thuộc vào nước tưới như ở ta. Càng lên cao, đường càng hiểm trở. Có nhiều đoạn người ta phải làm cầu cạn để vượt qua các khe núi hoặc sườn núi dựng đứng không mở đường được. Xa xa đã nhìn thấy những ngọn núi mà đỉnh của nó trắng xóa nổi bật trên nền trời xanh thẫm. Nhiều người trong đoàn chắc là chưa tìm hiểu về băng vĩnh cửu nên thắc mắc sao mùa hè lại có băng tuyết trên đó? Rồi thì thị trấn Chamolix cũng hiện ra trước mắt sau khoảng 2 giờ xe chạy.
Nằm ở độ cao hơn 1000 mét nên Chamolix rất mát mẻ, thậm chí sẽ là se se lạnh nếu không có áo khoác. Trời ở đây rất xanh- một màu xanh ngọc thạch khó mà tả hết vẻ đẹp bằng từ ngữ. Còn hoa ở đây cũng rất nhiều, rất đẹp. Một con suối chảy chảy từ núi băng xuống xuyên qua thị trấn, chia thị trấn làm đôi. Có điều, nước ở con suối này không trong mà màu nó lại bàng bạc như nước bùn. Nghe nói đó là nước ở các sông băng chảy xuống. Dọc hai bên suối những ngôi nhà với ban công trang trí bởi những giỏ hoa rất hài hòa, tự nhiên. Ở trung tâm thị trấn là tượng đài kỷ niệm hai người đã chinh phục Mont Blanc đầu tiên. Thị trấn đông nghẹt khách du lịch đến từ khắp nơi. Còn cư dân toàn thị trấn chủ yếu là làm dịch vụ phục vụ cho khách du lịch như nhà hàng ăn uống, nghỉ trọ, bán đồ thể thao, bán hàng lưu niệm v.v...
Sau bữa trưa, HDV yêu cầu ai muốn lên Mont Blanc thì đăng ký để anh còn đi mua vé cáp treo (thực ra đó chưa phải là đỉnh Mont Blanc mà chỉ là một khu vui chơi trượt tuyết ở gần đó thôi- độ cao khoảng 4000 m). Vốn chẳng lạ gì cảnh băng tuyết nữa, với lại cũng sợ độ cao lớn sẽ có ảnh hưởng tới huyết áp nên hai anh em nhà cháu quyết định đầu hàng. Một số nữa cũng vậy nên chỉ khoảng ½ là muốn đi. Tuy nhiên, đi được một lúc thì lại có thêm người đào ngũ. Cuối cùng chỉ có 9 người đi, bao gồm: cặp vợ chồng trẻ, cặp bố con, cặp nhà báo và 3 chàng ngự lâm pháo xịt (ba chàng khiêm tốn không nhận là pháo thủ nên nhà cháu đành gọi họ là pháo... xịt).
Thời gian còn lại khá dài nên anh em nhà cháu quyết định sẽ đi thăm thú, tìm hiểu một chút về cái thị trấn bé nhỏ mà đông đúc này. Trước hết, đó là các cửa hàng bán đồ thể thao và đồ lưu niệm nhan nhản trong thị trấn. Tuy nhiên, chả mua được gì cả vì toàn đồ leo núi là chính, còn quần áo thì quá đắt so với VN. Đối với các đồ lưu niệm có lẽ mặt hàng thủ công và các mẩu đá sưu tầm từ trên Mont Blanc là có vẻ hấp dẫn hơn cả. Tiếp đó, anh em nhà cháu đến ga tàu hỏa Chamolix. Té ra ở nơi thâm sơn cùng cốc và trên độ cao như thế này song người ta vẫn duy trì hoạt động của đường sắt mới tài chứ. Và đường sắt ở đây cũng là loại đường sắt đặc biệt- đường sắt có răng cưa để đủ khả năng leo dốc cao. Loại này trước đây ở Việt nam cũng đã từng có- đó là đường sắt Phan Rang- Đà Lạt nhưng sau đó đã bị phá dỡ đi mất. Ga Chamolix như một viện bảo tàng nhỏ về lịch sử phát triển đường sắt ở đây. Trong ga có rất nhiều tấm ảnh về quá trình xây dựng đường sắt qua những địa hình phức tạp bằng những công cụ hết sức thô sơ cách đây hơn thế kỷ. Còn bên ngoài nhà ga là khu trưng bày chiếc đầu máy cổ xưa cùng những cụm thiết bị liên quan đến đường sắt như cặp bắng răng truyền lực và đường ray có răng cưa, mô hình lắp ghép chúng với bánh xe lửa v.v... Tham quan chán anh em nhà cháu ngả lưng trên bãi cỏ cạnh đó một lúc lâu. Ngả mình trên bãi cỏ xanh, ngửa mặt ngắm không chán mắt màu xanh ngọc thạch của bầu trời cùng những đỉnh núi hùng vĩ phủ màu tuyết trắng. Thật là sảng khoái! Nhớ lại những bồn hoa trên đường, những gương mặt tươi cười mà mình đã gặp không chỉ ở đây mà cả ở Pháp, ở Thụy Sĩ- ko phải 2/3 che kín như nin-ja ở HN, SG còn 1/3 thì nhăn nhó, cáu kỉnh... tự nhiên nhà cháu bật ra hai câu thơ:
Trời xanh, mây trắng, nắng vàng
Hoa tươi, người đẹp... thiên đàng đấy chăng?

Mãi đến gần tối, đoàn lên Mont Blanc mới về đến thị trấn. Ai cũng xuýt xoa vì lạnh, vì lạ và cũng vì niềm hứng khởi. Cả đoàn lên xe chạy về một thị tứ nhỏ gần biên giới Pháp- Ý. Ở đây lại gặp người quen: Ibis!
Buổi tối kết thúc bằng trận rượu vang+ xì gà+ chém gió của mấy gã liền ông trong gió mát (không có trăng thanh) ngoài sân KS. Tận đến lúc hết 6 chai và gió quá lạnh mới tạm dừng. Đời mà cứ thế này kể cũng thích thật!