Đời cần ta, ta cần gì đời.
Đ...mẹ đời. Hắn vừa đi vừa lầm bầm chửi. Trong ráng chiều chập choạng, cái bóng
nghiêng nghiêng đổ dài theo mỗi bước chân. Hắn phá cười khùng khục. Cái bóng vốn
to lớn, chững chạc của hắn lúc này trông vẹo vọ, uốn éo, xô lệch ngả nghiêng. Hắn
giận đời, hận mình. Dù hắn không muốn nhìn cái bóng đáng ghét đó nhưng càng bước,
cái bóng lại càng như cứ cố tình dai dẳng bám theo...
Lớn lên ở một làng quê “Chị
Hai năm tấn”. Như bao lớp thanh niên thời chống Mỹ, Nguyễn Trường Hân hăng hái
lên đường nhập ngũ. Hân vào một tiểu đoàn bộ đội đặc công, bỏ lại phía sau những
kỷ niệm dại khờ, trong trắng của tuổi học trò. Con đường phía trước hẳn còn nhiều khó khăn gian khổ đang chờ đợi, chẳng phải băn khoăn tình
toán gì nhiều. Đối với Hân thì được chiến đấu bảo vệ quê hương là một điều vinh dự. Hân nguyện phấn đấu, học hỏi vươn lên
trong cuộc sống quân ngũ để xứng đáng với làng quê, xứng đáng với danh hiệu
anh bộ đội Cụ Hồ .
Làm chiến sỹ bộ đội đặc công luyện tập thật
vất vả. Với khẩu hiệu “Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu”.
Những đêm rét thấu xương vẫn phải ngâm mình trong sình lầy để quan sát “ đồn địch”.
Khi tiền nhập đều phải cởi trần. Nhiều
đêm tập xong trên đường trở về đơn vị, bùn ướt trên người bốc hơi nghi ngút, dần
dần khô cứng lại thành mảng, bong ra, rơi xuống, để lộ thân hình tím tái …Những
làn gió bắc cứ mặc sức quét qua quét lại như muôn ngàn mũi kim đâm buốt nhói.
Rét đến cứng hàm, rét đến nỗi buồn đái mà không són nổi lấy một giọt.
Luyện tập gian khổ là thế, nhưng với
lòng quyết tâm, ham học hỏi nên sau sáu tháng huấn luyện Hân đã được cấp trên
khen thưởng bẩy ngày về phép trước khi đi “B”chiến đấu. Hân đi “B
dài”, địa bàn đóng quân tít sâu vùng Quảng Ngãi. Đây chính là cái vùng “Bên nắng
rát, bên mưa rây”. Chỉ cách nhau quả núi
mà phía Tây Trường Sơn nắng Lào rát bỏng, còn Đông Trường Sơn cảnh vật thơ mộng
đúng với câu hát:“Cây xòe bóng mát”...làm dậy lên chất men của thơ ca
Nếu nói đi B ngắn ở Quảng Trị vào những
năm 71- 72 được mệnh danh là một cái chảo rang thịt người quả không sai. Tuy khốc liệt nhưng cũng có cái cái sướng , chỉ cần lùi
chân lại một bước đã được cả một hậu
phương lớn thương yêu che chở. Đối với Hân thì được chiến đấu ở đâu cũng là
vinh dự. Tư tưởng rất thảnh thơi. Hân đã hoàn thành suất sắc nhiệm vụ trong nhiều trận
“luồn sâu, đánh hiểm” được cấp
trên thưởng nhiều bằng khen.
Đã nhiều lần Hân run run đưa tay vuốt mắt
cho đồng đội, cảm nhận rõ mùi đất mới nơi bạn mình nằm xuống đang xua tan cái
nóng khét của bom đạn. Rồi đây Hân có thể
ngã xuống để bảo vệ mảnh đất này như bao đồng đội của mình mà không băn khoăn,
hối tiếc. Nhưng số phận người lính chiến
nhiều khi có sự may mắn đến kỳ lạ đã gúp Hân thoát chết trong gang tấc.
Đó là một buổi sáng đẹp trời, Hân mơ màng
thấy cuộc sống hồi sinh, cảm nhận được dòng máu đang nóng dần chảy trong huyết
quản, muốn vung chân tay và mừng húm khi cất được đôi mi nặng trịch. Một gương
mặt cúi xuống, đúng hơn là một đôi mắt biết nói: Chúc mừng anh đã tỉnh lại. Hân
đưa mắt nhìn quanh, một căn hầm thoáng đãng yên lặng tịnh không một tiếng động,
phảng phất mùi cồn, khó khăn lắm anh mới hỏi cô y tá rằng anh đang ở đâu?. Thật
ngạc nhiên chỉ thấy đôi môi xinh đẹp kia mấp máy như hớp hớp không khí, đặt
ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, cô cúi xuống, luồng ánh sáng từ cửa hầm hắt
vào giúp Hân nhìn rõ đường cong rất đẹp khi cô nhẹ nhàng ém lại tấm đắp, thoáng
một ánh mắt tinh nghịch, một nụ hôn trìu mến đặt lên vầng trán nóng rẫy vì cơn
sốt. Người thương binh bất giác rên lên khe khẽ, những vết nhăn đau đớn như dãn
ra, khuôn mặt thư thái mơ màng gúp Hân chìm dần vào giấc ngủ.
Lần
thứ hai Hân tỉnh lại lúc trời đã xế chiều, căn hầm chìm trong lòng đất nhạt
nhòa ánh sáng của ngọn đèn 12v thắp bằng ắc-quy. Toàn thân đã bớt đau hơn nhưng
trong đầu vẫn có tiếng ù ù như cối xay lúa. Định cất tiếng gọi: có ai không?
Nhưng lại thôi, biết mình đã hoàn toàn thoát chết, cái đốm lửa lay lắt đã dính
lại trong anh, sau nhiều ngày đêm sốt dữ, sau nhiều cơn thở khò khè, búng ra từng
bụm máu ở mũi lẫn miệng, vẫn không tắt hẳn, cái chất sống trong người đang nóng
dần lên giúp trí nhớ phục hồi lại giống như một cuốn phim quay chậm.
... Hân chồm dậy,
uốn người theo đà bay của quả thủ pháo, nhìn vệt khói vòng cung biết nó xẽ rơi
trúng đích, không đợi thủ pháo phát nổ Hân bật người vọt theo, nép vào một ụ đất,
sỉa một loạt AK vào mấy cái lưng áo đẫm mồ hôi đang bò lê bò càng hòng chạy trốn.
Nòng những khẩu AK đồng đội Hân tóe sáng tạo những tia khói vạch đường sóc vào
tốp mũ sắt dưa hấu còn chưa chịu rã, giống như con dao tia sét sẹt bên này, phạt
bên kia. Đã nghe tiếng rít của xe tăng quân ta tràn tới, bọn địch cuống cuồng
rút xuống các chiến hào cố thủ. Một khẩu đại liên bên hầm ngầm tay trái
đang quét những luồng đạn đỏ lừ sát mặt đất hòng cản bước phát triển của bộ
binh phía sau. Trong khói súng mù mịt, ánh chớp đạn loe lóe như trêu ngươi, như
thách thức, Hân ép sát người vào cửa hầm tung liền hai quả thủ pháo, cho
mày ngoan cố này, ánh chớp tắt ngỏm. Hân lao vào một chiến hào, trượt chân ngã
ngồi lên bụng một xác chết cởi trần nhưng vẫn kịp lia một loạt đạn vào tốp lính
vằn vện vừa lao tới ở ngách hào đối diện, nghe tiếng cốc của khối cơ bẩm ngõ
xuông, chưa kịp thay băng đạn mới và vẫn ở tư thế nằm ngửa đã phải quay báng
súng gạt một cái mũ sắt đang quật xuống, trượt đầu vào ngực Hân đau điếng, sẵn
đà, tên ngụy đổ ập xuống người đối phương trong tư thế vươn tay định bóp cổ , hắn
đã chậm một vài tích tắc, hứng trọn mũi dao găm thốc ngược lên, tên “Trâu điên”hộc
lên sau tiếng sựt rất gọn. Hất cái xác qua một bên, Hân loạng choạng đứng lên
và chỉ kịp nhận thấy một khối sáng bùng lên ngay sát mép hào, một quả đấm thốc
từ bụng lên ngực, trời đất tối sầm, Hân khụy xuống.
Không
bị mảnh, nhưng bị sức ép quá nặng, mấy người nói Hân thoát chết là một sự quái
lạ. Sau cấp cứu, anh được đưa từ trạm phẫu tiền phương về bệnh viện điều trị. Đồng
đội từ đơn vị đến thăm thường tìm cách nán lại bên anh, kể đủ cả chuyện trên trời
dưới đất, báo tin trong chiến dịch vừa qua anh được tặng danh hiệu dũng sỹ, đơn
vị đang đề nghị cấp trên tặng bằng khen chiến sỹ thi đua toàn quân. Báo
quân đội vừa đăng bài về gương chiến đấu của anh kèm theo cả ảnh. Cả bệnh viện
ai cũng biết và khâm phục anh, nhất là mấy cô y tá, với cái tính vơ vào của một
thằng đàn ông thì hình như họ đều muốn yêu anh. Nói cho công bằng, ngoài thân
hình dẻo dai được luyện tập của người lính đặc công, Hân khá điển trai, nhất là
sau hơn một tháng được ăn ngon ngủ kỹ đã lột xác thành một cậu Hân em trẻ hơn đến
năm sáu tuổi.
Hàng ngày chăm sóc Hân là một cô gái tên Vân
có hai dải đuôi sam chảy dài quá eo lưng cứ lúc lắc sau mỗi bước đi, thêm làn
da "cãi lại" với sự gian khổ ác liệt của chiến trường. Cô không
xô bồ, tán táo tợn như mấy “chị nuôi” và một số cô y tá, hộ lý. Theo bác sỹ đi
khám bệnh, Vân bưng khay thuốc đứng phía sau, im lặng gương đôi mắt biết nói chớp
chớp nhìn anh. Vân hay ở lại bên anh nói chuyện rủ rỉ những câu chuyện chẳng ăn
nhập gì với cuộc sống trong bệnh viện kèm cái lắc đầu, bướng và hơi nũng. Tất cả
dừng lại ở sự quý mến, chăm sóc của một cô y tá đối với một thương binh, thế
thôi!.
Sức khỏe
Hân hồi phục khá nhanh, anh xuống giúp chị nuôi nhặt rau ,nấu cơm và thỉnh thoảng
vẫn cùng Vân tranh thủ đi hái rau rừng. Sinh ra và lớn lên ở vùng núi phía Bắc tỉnh
Hải Dương, đôi chân Vân như có mắt đưa Hân đến những bãi rau tầu bay xanh mướt,
chỉ cho anh cách nhận biết để đào một đọt măng chưa nhô lên khỏi mặt đất bởi
đám lá rụng phủ dầy. Nhiều hôm trúng mánh còn đào được cả củ từ nữa .Hôm nay
cũng vậy, chàng trai đồng bằng đang bò xoài, gập người xuống hố quyết tâm moi bằng
được đoạn củ từ lẩn sâu trong đá thì thấy tay Vân đập đập vào lưng, chỉ tay lên
khoảng trống của tán lá rừng có đám mây đen vần vũ. Vội vàng thu nhặt đồ đạc,
Vân dắt tay Hân chạy vào một cái hang đá gần đấy.
Mưa rừng
thật ghê gớm, nhìn dòng mưa ào ạt hắt ngoài miệng hang thấy ớn lạnh đến rùng
mình. Hú vía, vừa nói vừa xoay cái que nướng củ từ, mặt Vân hồng lên trong ánh
lửa. Chọn một củ từ đã chín đưa cho Hân, ăn đi anh, nướng thế này thơm ngon lắm,
nói thật nhớ, nhiều hôm bón cháo cho anh, thấy ánh mắt anh nhìn mà em thương đến
nôn nao... Ngoài kia mưa vẫn sàn sạt đáp vào vách đá, mưa kiểu này có khi phải
đến chiều mới tạnh. Em hát đi Vân, mai anh xuất viện xa em rồi. Em hát chán lắm,
để em đọc thơ cho anh nghe. Đôi mắt mơ màng, tay hơ hơ trên ngọn lửa, giọng Vân
trầm xuống:
Đưa người ta không
đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong
lòng
Bóng chiều không thắm
không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt
trong
Chết
thôi, em đọc thơ trong sách giáo khoa hay là tiếng thổn thức của lòng em,
Vân thăm thẳm: Người đi? ừ nhỉ người đi thực...em thà coi như hơi rượu say...
Vân chếch choáng say, giọng hổn hển: Anh có khinh em không? Hân vội lắc đầu, cầm
bàn tay lạnh cóng vuốt ve áp sát vào môi. Vân bỗng quàng mạnh cánh tay, phả hơi
nóng hầm hập lên mặt anh: Anh đi em nhớ anh chết mất.
Lần đầu
tiên trong đời, Hân biết thế nào là hơi thở con gái, lần đầu, giữa nơi núi rừng
này, anh được nhìn thân thể trắng trần của Vân dâng hiến. Cô trở thành đàn bà một
cách tự nguyện, thiêng liêng như mọi cõi thiêng liêng trên thế gian này. Tiếng
Vân rên rỉ, đủ âm vang dội ràn rạt suốt vách hang “Anh Hân ơi”.
(còn nữa)
Làng Mo 5/7/2012
Nguyễn Tô Quang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét