Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

CẤP CỨU…CẤP CỨU !

 (thơ mời thi hữu họa chơi)

Hôm nọ đi chơi, gặp một người
Tuổi chừng đầu 6, đít chơi vơi
Nói năng, thưa gửi nền ngôn hạnh
Cử chỉ khoan thai, nếp tính trời
Vừa giỏi văn thơ, tài đối đáp
Lại ham hội họa, thích đàn môi…
Giữa làn thu thủy, thuyền tôi đắm
Ơí xóm làng ơi ! Cấp cứu tô…ô…i…tôi !!!

Viết tại Hồng -- Thiên –Vân dạ hội đêm Nô-en 25-12-2011. TD

Tình hoa lá

Xuân về hoa lá cũng hồi sinh
Hoa lá bên nhau thật hữu tình
Lá đỡ đài hoa, hoa rực rỡ
Hoa ôm thùy lá, lá lung linh
Gió đưa lá biếc, hoa thêm đẹp
Nắng đậu hoa vàng,lá cũng xinh
Hoa đỏ, lá xanh tình ấm lạnh
Dâng đời hoa lá mãi trung trinh.



T A N

Lại gửi bác Thanh Dạ

  (Họa bài: Trả lời chú Anh Ngôi)


Nhớ bác nên tôi muốn tới nhà
Lâu lâu không gặp hóa ra xa
Lợn bò long móng thay tôm cá
Ngan vịt hát năm(H5)thế trứng gà
Không rượu uống toàn bia nước ngọt
Chẳng lơ ăn tạm cải hành hoa
Bởi vì bác bận tôi sang bác
Bác cứ ở nhà bác đón ta!


T A N

NỖI LO ĂN UỐNG

Ăn uống bây giờ thật khó ghê
Tiền đâu ăn phở thịt Cô-bê*
Con cua con cáy thành con…hiếm
Con ruốc, con rươi…hóa lạ, hề !

Công nghệ ngày nay thật cũng ghê
Bao nhiêu đồ thối tẩy mùi đi
Chế thành đặc sản mời ông Vip
Ông Vip khen rằng “ấy miễn chê !”

Nghĩ đến sau này lại thấy ghê
Cái mùi công nghiệp khiến ta mê
Ăn đồ công nghiệp, ăn đồ giả
Ta hóa người Ngô, lú lối về !

Chợ Hóp 30-12-2011 T.D
 *thịt bò Nhật bản

Mấy ý thơ lạ về mùa xuân của các nhà thơ xưa

                  

Thông tin về mùa xuân được cụ Trần Nguyên Đán nắm bắt từ rất sớm. Khi mà mùa đông vẫn đang còn ngự trị: mưa núi lất phất, mây núi dày đặc, từng đám, từng đám bay trong các hốc núi. Mặt trời bị mây ám lúc tối lúc sáng. Gió bấc thổi đìu hiu lúc mau lúc thưa. Ấy vậy mà nhìn vào cây mai, khóm trúc, nhà thơ đã thấy:
梅含玉粒傳天信
竹併琅簪泄地機
Mai hàm ngọc lạp truyền thiên tín
Trúc tính lang trâm tiết địa ky
(Cây mai ngậm hạt ngọc báo tin của trời
Khóm trúc cài trâm ngọc tiết lộ điều huyền bí của đất)
                                                Tiểu vũ-Mưa nhỏ
Tin của trời, điều huyền bí của đất, phải chăng là những thông tin vừa hé mở của mùa xuân được tiết lộ qua hoa mai và măng trúc?
Bầu trời mùa xuân lại được Chu Văn An cảm nhận trong những phút giây khá huyền diệu. Đó là vào những buổi sáng mùa xuân, trong căn nhà đơn sơ trên núi Phượng Hoàng, phóng tầm mắt ra xa, nhà thơ bỗng thấy:
碧迷雲色天如醉
Bích mê vân sắc thiên như túy
(Mầu biếc lẫn vào với sắc mây, trời như say)
                                  Xuân đán-Buổi sáng mùa xuân
Câu thơ không những chỉ vẽ ra một bức tranh xuân đẹp mà còn gợi ra một cái hồn xuân rất lạ: âm dương đang giao hòa và giời đất hình như cũng đang say nhau?
Mưa xuân trong thơ Nguyễn Trãi cũng được cảm nhận một cách khá đặc biệt. Nó không phải là thứ “mưa xuân lác đác” rải rác, thưa thớt và hơi nặng hạt như trong ca dao. Nó cũng không phải là thứ “Mưa xuân phơi phới bay” một thứ mưa bụi rất mau hạt nhưng lại nhẹ bay như trong thơ Nguyễn Bính. Nó là một thứ mưa riêng biệt trong cảm nhận của Nguyễn trãi:
春雨添 拍天
Xuân vũ thiêm lai thủy phách thiên
(Lại thêm mưa xuân nước phủi ngang trời)
            Trại đầu xuân độ-Bến đò xuân đầu trại
Chính cái chữ phủi dùng lạ, đã làm ta có cảm giác dường như đằng sau những cơn mưa ấy đang có những bàn tay bí ẩn  vô hình rắc phủi những hạt mưa xuống nhân gian. Dưới những hạt mưa xuân ấy là cỏ xanh như khói, con đường ngoài nội vắng người lại qua, bến đò vắng khách, con đò cô đơn gối đầu lên bãi cát mà ngủ suốt ngày. Rõ là một bến đò mùa xuân, không hoạt động nhưng lại rất sinh động.
Hoa xuân trong thơ Cao Bá  Quát rực rỡ lắm. Nó cứ như ùa nở, đua chen nhau mà nở, muôn tía nghìn hồng. Ấy vậy mà lòng xuân của nhà thơ lại dường như tê tái:
何當世事如花事
風雨江山盡改觀
Hà đương thế sự như hoa sự
Phong vũ giang sơn tận cải quan
(Ước gì chuyện đời cũng như chuyện hoa
Sau mỗi cơn mưa gió núi sông lại tươi sáng hơn)
           Hậu lập xuân…-Sau lập xuân…
Ta chợt hiểu ở thời Cao Bá Quát hoa xuân đẹp nhưng đời chưa đẹp. Đó là nguyên nhân khiến nhà thơ buồn chăng?
Đến thời Nguyễn Khuyễn  đời càng thêm bế tắc. Ngày xuân trong thơ ông bao trùm một không khí u ám, gò bó, không có gì cởi mở ra được. Trời đất thì sương khói mông lung, ánh ban mai không hé lên được. Hạt cây kim quất gieo ngoài vườn, mầm vẫn nằm trong vỏ. Hoa thủy tiên trong chậu cũng không cởi được lớp áo ngoài để bung hoa…Đến những giọt sương trên ngọn tre buổi sớm cũng từng giọt, từng giọt như đang lặng lẽ khóc không thành tiếng. Chỉ nức nở vậy thôi. Nhưng Nguyễn Khuyến vẫn có một cách đón xuân rất riêng cho mình:
沉吟坐對寒燈酌
一句連年興未窮
Trầm ngâm tọa đối hàn đăng chước
Nhất cú liên niên hứng vị cùng
(Lặng lẽ ngồi trước bóng đèn lạnh rót rượu uống
Ngâm một câu thơ nối liền hai năm hứng vẫn chưa cạn.
                                        Trừ tịch-Đêm ba mươi tết  
Một cảnh đón xuân tuy quá lẻ loi đơn độc mà vẫn vô cùng hào hứng.

29/12/2011
Đỗ Đình Tuân

Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2011

TRẢ LỜI CHÚ ANH NGÔI

(họa bài  GỬI BÁC THANH DẠ)

Chợ họp ngày đêm ở trước nhà
Dẫu rằng đi bộ cũng không xa
Lợn, bò đang lở mồm, long móng
Gà vịt còn kiêng bệnh cúm gà
Làng Hóp lâu rồi không nấu rượu
Ruộng Lơ mới xuống chửa đơm hoa
Thôi đành hẹn chú chờ khi khác
Hãy để tôi sang…Chú tiếp ta !

Phố Hóp cuối đông Tân Mão 2011 T.D

Một Lần

 

Một lần ta chợt gặp ta
Sẻ đôi giọt lệ gánh qua cõi Người
Em ngồi như giọt nắng rơi
Hong con tim lạnh cuối trời hoàng hôn!

 
T A N

Ngược Đời

(Họa bài: Thiếu Bạn của Thanh Dạ)


Các cụ ngày xưa đã dạy rồi
Nửa đêm rượu uống đủ tam bôi
Sáng ra trà mạn nhâm nhi thưởng
Tối đến tổ tôm đủng đỉnh ngồi
Vui tựa hội Thày* còn chẳng tưởng
Đẹp như hoa hậu cũng không vời
Thế mà mò mẫm tìm trên mạng
Người tận đẩu đâu cũng mặn mời!

Nhân hưng, ngày 29-12-2011
T A N

*(Nhất vui là hội chùa Thày...)

Thôi đành chấp nhận

Họa thơ Thanh Dạ


Vườn tược năm nay sạch cỏ rồi
Láng giềng bầu bạn đỡ chê bôi
Thay cày hăm hở luôn tay cuốc
Dọn cỏ lê la suốt buổi ngồi
Nhớ bạn lốc gơ thường vẫn mở
Thăm nhau đường đất ngại xa vời
Thôi đành chấp nhận năm đôi bận
Gặp mặt cùng nhau sẽ rót mời.

29/12/2011
Đỗ Đình Tuân