Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2011

HÀNH TRÌNH ĐẾN DINH ĐỘC LẬP- 13




(Tiếp theo và hết)

Sau khi diệt được hai chiếc M113 Tập tăng tốc độ chạy. Đường phố trước mặt không một bóng người, cậu hơi “ngợp” bởi những dãy nhà cao tầng san sát nhau. Nhớ ra việc xe 843 không chạy thẳng theo kế hoạch Toàn lên đài gọi Thận:

- 90 gọi 43! 43 đã bị lạc đường! Nhận đủ, trả lời!

Trên tai nghe vẫn chỉ thấy tiếng xào xạo của nhiễu. Toàn bóp công tắc phát gọi lại lần nữa nhưng vẫn không thấy Thận trả lời, anh nghĩ bụng: “chắc do khuất nhà cao tầng không liên lạc được” nên bóp công tắc nội bộ nhắc Tập:

- Tăng tốc độ! Chú ý không lạc đường!

Tập dấn thêm ga, chiếc xe lao sầm sập trên đường phố vắng. Mắt Tập như dán vào kính lái, hai tay liên tục thao tác cho xe chạy thành hình chữ chi còn miệng thì lẩm bẩm: “ đã qua một ngã tư, kia là cái thứ hai…”. Không biết Tập lãng đi lúc nào nhưng đến một ngã tư tiếp theo cậu phân vân: “không biết đây là thứ sáu hay thứ bảy nhỉ?”. Chưa hết phân vân thì xe đã vọt qua ngã tư. Đến lúc này thì Tập nhớ ra cái ngã tư mà xe vừa vượt qua chính là ngã tư thứ bảy nên vội dạt sát vào lề đường bên phải rồi về số để quay đầu. Thấy xe dừng Toàn vội hỏi:

- Tập! Tại sao lại dừng!

- Mình đi quá mất rồi!- Tập trả lời ngắn gọn, tay kéo mạnh cần lái trái cho xe quay 180 độ về phía sau, cậu vào số hai và quay lại đến ngã tư thì rẽ phải vào một con đường rợp bóng cây, khi xe đủ đà cậu lên số ba và tăng chân dầu chạy miết.

Xe chạy được vài phút thì ra đến đoạn đường khá quang đãng và nhà cửa ít hơn. Qua kính trưởng xe Toàn nhìn thấy chiếc 843 đang lao tới rồi khựng lại trước cổng. Tập cũng đã nhìn thấy xe 843, cậu đạp ly hợp cho xe giảm tốc độ rồi hỏi:

- Anh Toàn! 843 đang dừng ở đằng trước, xe mình thế nào?

- Cứ chạy đi!- Toàn quả quyết.

Tập nhả ly hợp, chiếc xe chồm lên và tăng dần tốc độ, đã nhìn thấy ngôi nhà cao tầng màu trắng sau hàng rào sắt phía bên tay phải, trên nóc là lá cờ ba sọc. Toàn khẳng định: “dinh Độc Lập đây rồi” và hô:

- Tăng tốc độ lao thẳng vào cổng chính!

Khi động cơ gằn lên rồi chết lịm Hoả vội đạp ly hợp rồi ấn nút khởi động. Tiếng bánh răng động cơ khởi động lao ra nhưng không kéo nổi động cơ xe tăng, cậu nghĩ rất nhanh trong đầu: “tại hộp số vẫn ở số ba nên bình điện không kéo nổi động cơ” và đưa tay giật vội cần số về số “không”. Cái cần số bướng bỉnh nằm yên không nhúc nhích như trêu ngươi. Hoả lỏng tay đạp ly hợp hai lần rồi lại nghiến răng giật mạnh nhưng vẫn không được. Quay sang phải Thận đã nhìn thấy xe 390 đang lao đến, anh hỏi Hoả:

- Sao thế Hoả?

- Xe bị kẹt số, không nổ được máy!- Hoả vừa kéo cần số vừa trả lời.

Thận ngẩng đầu lên đặt mắt vào kính trưởng xe và nhìn như bị hút hồn vào ngôi nhà bốn tầng màu trắng ngà trước mặt. Đó chính là mục tiêu chủ yếu của trận đánh này, của cả cuộc chiến tranh này và giờ đây nó đã nằm ngay trước mặt anh, các anh đánh chiếm được nó sớm phút nào thì chiến tranh kết thúc sớm phút đó và sẽ bớt đi bao nhiêu máu đổ. Trong khoảnh khắc những hình ảnh các chiến sĩ Hồng quân Liên Xô cắm cờ trên nóc nhà Quốc hội Đức và bộ đội ta cắm cờ trên nóc hầm Đờ Cát ở Điện Biên Phủ thoáng hiện trong óc Thận. Ngôi nhà vẫn nằm đấy im lìm và đầy bí hiểm. Ai biết được đằng sau những ô cửa kia, những cột trụ kia là những gì, có tay súng nào đang nhắm vào các anh hay không? Để đến được đây các anh đã phải đi qua biết bao đường đất, biết bao xương máu đã chất đầy trên con đường đó. Chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi, dẫu có hy sinh ngay tại đây cũng không hề uổng phí. Mà đằng sau anh còn xe anh, còn bao đồng đội của anh đang đến, họ sẽ bảo vệ anh và sẽ trả thù cho anh. Nghĩ vậy Thận quyết định sẽ chạy bộ vào, anh dặn cả xe:

- Nếu một lúc nữa không thấy tớ xuống thì coi như tớ đã hy sinh, còn bao nhiêu đạn các cậu cứ nã hết vào dinh.

Nói rồi Thận bật cửa trưởng xe nhô đầu lên vít cần ăn- ten lấy lá cờ giải phóng.

Đúng lúc ấy xe 390 đã đến trước cổng dinh, Tập hơi giảm chân dầu và kéo cần lái bên phải về vị trí “hành tinh”, chiếc xe cua một vòng 90 độ nằm đối diện với cổng chính. Tập tăng chân dầu lao thẳng vào cổng, một cánh cổng đổ sập xuống, cánh kia bung bản lề đổ nghiêng, theo đà tiến xe 390 lao hẳn vào trong sân dinh.

Thận đã tháo được lá cờ, anh nhảy xuống chạy băng qua thảm cỏ bên cạnh xe 390 về phía cửa chính, thấp thoáng một vài bóng người cầm máy ảnh phía trước.

Từ trong xe Toàn đã thấy Thận cầm lá cờ chạy bộ ngay bên cạnh xe mình. Nghĩ thầm trong bụng: “Nguy hiểm quá! Đã biết lực lượng địch trong dinh thế nào mà anh ấy lại xuống xe thế kia” Toàn nhắc Tập:

- Giảm tốc độ! Chạy từ từ thôi.

Hoả đã đưa được cần số về số “không” và ấn nút khởi động, động cơ nổ được ngay. Cậu lùi lại một chút chỉnh hướng rồi lao vào sân dinh sau xe 390 vài mét. Hoả tăng ga cho xe chạy song song với xe 390, hai chiếc xe như hai người lính cận vệ hai bên cho đại đội trưởng của mình.

Cả hai xe lao đến sát tiền sảnh dinh thì dừng lại. Đại đội trưởng Thận vẫn cầm lá cờ chạy lên bậc tam cấp và khuất dạng sau cánh cửa. Chính trị viên Vũ Đăng Toàn ra lệnh:

- Anh Phượng lên ôm 12 ly 7, cả xe sẵn sàng bảo vệ cho anh Thận và tôi.

Ra lệnh xong Toàn bật nắp cửa trưởng xe cắp khẩu AK nhảy xuống chạy theo Thận vào trong dinh. Đại đội phó Lê Phượng đội cửa pháo hai lên ôm lấy khẩu 12 ly 7. Bên xe 843 pháo hai Nguyễn Văn Kỷ cũng đã đội cửa lên. Cả hai nhìn như dán vào dinh, tay lăm lăm bóp cò. Hoả và Tập vẫn ngồi nguyên vị trí, họ vẫn để ở số hai và dừng xe bằng cần lái, như thế này nếu cần chỉ đẩy hai cần lái về phía trước là xe sẽ chồm lên ngay. Trên ghế pháo thủ Minh và Nguyên cũng đang dán mắt vào kính mặt bằng, hai nòng pháo vẫn chĩa thẳng vào dinh, hai ngón cái đặt sẵn vào nút cò điện.

Chạy đằng sau xe 843 vài trăm mét Trang thấy rất rõ tình hình diễn ra phía trước. Khi nhìn thấy chiếc xe 843 khựng lại Trang đã thót tim vì lo cho Hoả- không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, cậu bảo Thọ:

- Chú ý quan sát nhé! Thấy thằng nào thật nguy hiểm thì mới bắn!

Nói rồi Trang nhấn ga tăng tốc độ, chiếc xe lao phăm phăm trên con đường rộng thênh thang không một bóng người. Còn khoảng vài trăm mét Trang chợt nhìn thấy chiếc 390 từ bên phải chạy sang rồi cua một vòng “hành tinh” cực kỳ điêu luyện vào ngay chính diện cổng chính. Phía sau xe 390 là mấy xe của đại đội Bốn và đại đội Ba, có cả một cái K63-85 lội nước không hiểu sao cũng đã đến được đây. Trang thở phào nhẹ nhõm.

Khi hai chiếc xe 843 và 390 đã tiến sát tiền sảnh, đội hình xe tăng tiếp theo tản ra thành hình vòng cung trên thảm cỏ hình thành thế bao vây ôm chặt lấy dinh. Những nòng pháo vẫn gườm gườm chĩa thẳng vào dinh sẵn sàng nhả đạn. Hàng chục chiếc động cơ 550 mã lực vẫn gầm rú như đàn voi chiến đang còn say mùi khói súng. Vài giây sau không thấy động tĩnh gì tiếng động cơ nhỏ dần rồi tắt hẳn, những nắp cửa bật tung ra. Từ trong xe những thân hình nhem nhuốc nhảy ra ôm lấy nhau hò reo mừng rỡ, hàng chục chiếc mũ công tác tung lên. Mấy tên pháo hai hứng chí quay 12 ly 7 ngỏng lên trời kéo cò luôn cả hòm 50 viên đạn.

Phía sau các ô tô, xe bọc thép chở bộ binh cũng đang dồn đến ngoài cổng. Trên xe bộ binh cũng giương súng lên trời xả hàng băng đạn. Cánh nhà báo lúc nãy nấp ở đâu không biết giờ kéo ra khá đông đang lăng xăng ghi hình, chụp ảnh. Bọn lính cảnh vệ và nhân viên trong dinh đã bị dồn lại ngồi thành một hàng ở phía bên phải sân dinh một cách rất trật tự…

Lao chiếc 380 “sứt môi” vào sát bồn nước giữa sân dinh Trang dừng lại. Cậu vừa mở cửa lái xe đã thấy Thọ nhảy bổ xuống, hai anh em ôm lấy nhau nhảy tưng tưng, miệng hò reo như trẻ con trong ngày hội. Trên xe 381 trung đội trưởng Trị cắp khẩu AK vào nách đứng trên đỉnh tháp pháo hô lớn:

- Chú ý nghe đây! Các lái xe và pháo hai không được rời xe! Còn lại theo tôi vào dinh!

Thọ bỏ Trang ra lao bổ về phía dinh. Trang và cánh lái xe tiu nghỉu đứng nhìn đồng đội mình đang lao vào dinh như một dòng thác. Một tay nhà báo tay lăm lăm cái máy ảnh đang hướng về phía Trang. Đến lúc này Trang mới chú ý đến mình. Bộ quần áo mặc từ hôm 27 đến giờ chưa thay lấm lem bụi đất đỏ rừng cao su và dầu mỡ, nhiều chỗ còn dính máu pháo hai Duyệt. Tai hại hơn, không biết quạc vào đâu mà ống quần bên trái của cậu rách một đường từ trên đầu gối xuống đến tận gấu quần. Bối rối quá Trang quay đi và chui tọt vào ghế lái xe.

Chính lúc ngồi trong ghế lái xe nhìn ra xung quanh Trang mới cảm nhận thật đầy đủ cái sự kiện vĩ đại mà cậu và các đồng đội của cậu đã góp phần làm nên và tận mắt được chứng kiến, Trang hiểu rằng từ giờ phút này chiến tranh đã hoàn toàn chấm dứt, không còn đổ máu, không còn chết chóc… Cúi nhìn đồng hồ hành trình Trang thấy con số 3.100 hiện trên công- tơ- mét, cậu chợt liên tưởng đến con đường mà bao thế hệ đã đi qua để hôm nay đến được cái đích cuối cùng này. Một ý nghĩ thoáng qua trong óc, Trang vội vàng móc cuốn sổ tay “bất ly thân” đã rách te tua ra ghi vội:

“Khi chiếc xe tăng dừng trước Dinh Độc Lập

Ta ngỡ ngàng- đây thật hay mơ?

Cây số cuối cùng- cuộc trường chinh dằng dặc

Đến rồi chăng ? Hai mắt bỗng dưng nhoà.”

Sài Gòn- trưa 30 tháng Tư năm 1975

Hai mắt Trang nhoà đi thật, cậu biết rằng để hôm nay các cậu đến được cái đích này, đến “cây số cuối cùng” này đã có biết bao người phải đổ máu, hy sinh. Chỉ riêng “xê Bốn” này thôi tám đồng đội của cậu đã vĩnh viễn gửi lại tuổi thanh xuân trên những chặng đường chiến đấu. Mới chỉ hôm kia thôi Nguyễn Kim Duyệt, pháo hai chính cái xe 380 này cũng đã ngã xuống mà hành trang để lại chỉ là một ba lô sách. Trang gập cuốn sổ tay, tỳ trán vào cửa lái xe và nhắm mắt lại để kìm cơn xúc động.

Khi đã tĩnh trí Trang ngẩng lên nhìn- trên nóc dinh Độc Lập đại đội trưởng Thận của cậu đang kéo lá cờ giải phóng lên cột cờ. Lá cờ xanh đỏ giữa có ngôi sao vàng nhuốm màu khói súng và lỗ chỗ vết đạn gặp gió tung bay phấp phới trên bầu trời tháng Tư Sài Gòn xanh ngắt.

NKN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét