Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Thứ Hai, 11 tháng 4, 2011

HÀNH TRÌNH ĐẾN DINH ĐỘC LẬP- 5



(Tiếp theo)



Buổi sáng ở biển đến thật sớm, mới hơn 5 giờ đã thấy những tia nắng bình minh nhuộm đỏ chân trời đằng đông. Hình như chỉ đợi có thế những dòng người từ bên kia bờ lại lũ lượt kéo về. Khác hẳn tối hôm qua. Hôm nay đoàn người di tản trở về thành phố có đủ nam, phụ, lão, ấu, ai cũng tay xách nách mang. Xe 380 án ngữ ngay đầu bến phà, ngồi trong xe nhìn ra Trang nói nhỏ với cả xe:
- Hình như dân thành Huế kéo nhau ra đây hết thì phải? Thảo nào hôm qua mình đến Huế thấy vắng như chùa Bà Đanh ấy.
- Thì dân người ta cũng sợ chứ, hai bên đánh nhau thế nào chả có “tên rơi, đạn lạc”, chẳng biết thế nào cứ tránh đi là hơn- Luông có vẻ hiểu biết.
- Có lẽ người ta sợ như hồi Mậu Thân ấy, hồi ấy mình đánh vào rồi thì bọn Mỹ ném bom. Lúc mình rút ra nó quay lại giết hết những người ở lại với giải phóng nên dân chết nhiều lắm- Trang đồng tình, cậu cũng đã tìm hiểu được nhiều tư liệu về Huế trong những năm nằm ở A- Lưới.
Thọ đột ngột chuyển đề tài:
- Cứ bảo con gái Huế đẹp nhưng từ hôm qua đến nay tớ chả gặp “em” nào đẹp cả.
- Tớ cũng thấy thế, cứ nghe đồn đại mãi mà có phải thế đâu?- Trực cũng góp chuyện.
- Bỏ nhà, bỏ cửa chạy ra đây nằm vạ nằm vật, nhịn đói nhịn khát mấy ngày thì tiên cũng thành cú vọ, còn đòi ai đẹp được- Trang gắt.
Quả thật, những dòng người đang diễu qua trước mắt họ trông mới đáng thương làm sao, ai cũng tiều tuỵ, mệt mỏi như không còn sức sống. Anh em họ cũng muốn ra tay giúp đỡ họ nhưng biết là không xuể vì dân thì quá đông mà họ chỉ có một dúm người, lại còn lúc nào cũng phải cảnh giác sẵn sàng chiến đấu nữa chứ. Trang lại nhớ đến người thiếu phụ đêm qua, mặc dù còn trẻ nhưng cậu hiểu những gì mà những con người này đã trải qua trong mấy ngày vừa rồi.

Thấy dòng người chủ yếu là dân thường Thận ra lệnh cho số lái xe đi thống kê sơ bộ các loại phương tiện mà địch đã bỏ lại đây, chủ yếu là tăng thiết giáp. Sau một hồi đếm đi đếm lại rồi leo vào tận nơi kiểm tra cả bọn kéo về xe 386, Hoả thay mặt bốn anh em báo cáo:
- Báo cáo “đại trưởng”! Tổng số có 54 xe tăng M48, 12 xe bọc thép M113, 4 xe cao xạ tự hành và mấy xe công trình. Còn lại ô tô, xe kéo pháo thì nhiều lắm, đếm không xuể.
Trang còn chui vào xe nhặt về một lô quân kỳ của nguỵ. Những lá quân kỳ của lính thiết giáp ngụy thêu khá cầu kỳ với những hình thù rất dữ tợn, cậu vứt thành đống dưới băng xích xe:
- Cả một thiết đoàn nguyên vẹn đấy, nó mà “chơi” thì đại đội mình “toi” hết chứ còn gì!
- Đúng thế!- Thận xác nhận- Lúc mới đến đây tớ cũng nghĩ y như cậu, thế cho nên gom được ít nào phải cho về phía sau ngay, để chúng tập trung ở đây thấy có ba chục “mống” chúng mà hăng lên đánh lại thì “toi” cả nút thật.
Vốn đã được giới thiệu về xe địch nhưng chưa bao giờ được thực hành, nay nhìn cả đống phương tiện ngổn ngang máu kỹ thuật nổi lên, Tập rụt rè đề nghị:
- Xin phép “đại trưởng” cho chúng em lái thử xe của chúng một lúc!
- Được thôi! Nhưng cẩn thận đấy nhé!- Thận dặn với theo.
Đầu tiên cả bọn kéo nhau lên một chiếc M48, Hùng mò mẫm trên bảng đồng hồ, cậu bật hết công tắc này đến công tắc khác, đến cái thứ tư thì máy bắt đầu nổ. Chỉ tay vào cái công tắc Hùng dặn:
- Công tắc khởi động đây nhé! Còn số má thì ai cũng biết rồi phải không?
Thế là mỗi người về một xe, chạy đi chạy lại một lúc rồi lại túm tụm bàn tán với nhau:
- Lái thế mới là lái chứ! Vặn khẽ vô lăng nó đã chuyển hướng ầm ầm, chả bù cho mình kéo cần lái vẹo cả sườn- Hùng phát biểu đầu tiên.
- Cần số cũng nhẹ như không ấy nhỉ, không phải nghiến răng lại mà kéo như mình- Tập cũng phụ hoạ.
- Nó còn có cả số quay tại chỗ đấy, lúc nãy các cậu có nhìn thấy một xích tiến, một xích lùi không?- Đến lượt Hoả tham gia.
Trang kết luận:
- Công nhận xe nó hơn xe mình nhiều thứ nhưng rõ ràng là thua về pháo rồi, nặng những 48 tấn mà pháo chỉ có 90 ly, thua hẳn xe mình 10 ly.
- Hay bây giờ ta đi lái ô tô đi!- Hùng đưa ra sáng kiến.
- Hay đấy!- Cả bọn đồng tình.
Chui vào bãi xe, lại mò mẫm một lúc rồi tên nào cũng nổ được máy, số má thì họ đều biết nguyên lý rồi nên chỉ một lúc sau mấy cái GMC đã chạy được, sau vòng đầu còn hơi chuyệch choạc đến những vòng sau đã thấy chững chạc lắm. Nhìn cánh lái xe đang lái ô tô Thận cũng thấy ngứa ngáy chân tay, anh bảo Trang:
- Cậu cho tớ lái thử một tý!
Trang nhường tay lái cho đại trưởng và hướng dẫn sơ sơ, cánh trưởng xe pháo thủ cũng xúm đến xem và một lúc sau thì bãi hàng cảng Thuận An thành bãi tập lái xe của đại đội Bốn.

Dòng người kéo về thành phố vẫn lải rải lúc nhặt lúc thưa nhưng chỉ còn toàn dân thường nên đỡ căng thẳng hơn một chút, ngôi nhà trực của trạm viễn thông Thuận An được trưng dụng làm sở chỉ huy kiêm nhà bếp, nhà ăn của đại đội. Lúc mới mở cửa vào Trang đã hoa cả mắt lên vì những thiết bị không biết gọi tên là gì nhưng chắc là rất hiện đại, trong các hộc tủ thì đầy những bóng bán dẫn đựng trong những hộp nhựa xinh xinh, Thọ nhanh tay bốc luôn một nắm, cậu ta bảo “đem về tha hồ mà lắp đài”.
Đẩy cửa vào một gian phòng có kê giường ngủ hai anh em lại hoa mắt lên lần nữa bởi xung quanh tường toàn là ảnh con gái khoả thân. Những cô gái Mỹ tóc vàng, mắt xanh trên người không một mảnh vải đang uốn éo như mời gọi. Đang say sưa ngắm thì chính trị viên Toàn bước vào, anh nghiêm sắc mặt:
- Bóc ra! Đem đốt hết đi!
Kể cũng tiếc nhưng hai tên phải gỡ hết tranh ảnh xuống đem ra sau nhà đốt. Mắt trước mắt sau thấy không ai để ý Thọ cuộn một bức khá to giấu vào người.
Cánh pháo hai đã bắc bếp ngoài đầu hồi nấu cơm, hôm nay thì không phải ăn cơm sấy nữa nhưng vẫn chỉ có thịt hộp, xung quanh trống trơn chẳng bói đâu ra ngọn rau nào.
Trong phòng chính của ngôi nhà có một cái vô tuyến truyền hình. Trang biết thế vì năm 71 cậu đã vào Triển lãm Vân Hồ xem, ở đó người ta giới thiệu về Đài truyền hình Việt nam đã phát sóng thử nghiệm. Từ dạo đó Trang vẫn băn khoăn không hiểu bên trong cái máy là những gì mà nó lại hiện được hình, được dịp này nó bảo Thọ:
- Cậu muốn xem bên trong nó là cái gì không?
- Xem thì xem!- Thọ hưởng ứng không nhiệt tình lắm.
Thấy chỉ có hai anh em Trang lấy mũi dao găm cậy cái nắp sau ra, một mớ linh kiện điện tử nhằng nhịt như trong các đài thu thanh, chỉ khác là có một cái bầu thuỷ tinh mặt trước phẳng, phía sau có cái ống bằng chuôi dao thò ra. Trang bê cái bầu thuỷ tinh lên xem đi xem lại, nhìn các điện cực trong ống thuỷ tinh và mấy cuộn dây điện ốp bên ngoài nó đã lờ mờ hiểu ra nguyên lý làm việc của đèn hình. Tuy nhiên ham muốn tìm hiểu đến cùng mọi sự việc đã chiến thắng, Trang giở sống dao găm đập một nhát vào cái ống thuỷ tinh, một tiếng “xì” và một ít bụi trắng bay ra. Trang cầm cái ống trên tay săm soi một lúc, cái đầu gật gù như đã giải được một bài toán khó. Chợt nghe tiếng lao xao bên ngoài cậu quăng vèo cái ống thuỷ tinh xuống ruộng và đá luôn cả cái máy xuống gầm sàn.

Nửa đêm 28 tháng 3 một chiếc xe Jeep phóng hết tốc lực từ phía Huế xuống, người sĩ quan tác chiến của quân đoàn truyền đạt mệnh lệnh ngắn gọn: “Đại đội 4 ngay lập tức xuất phát đi đánh Đà Nẵng”.
Mọi thứ đã sẵn sàng nên chỉ ít phút sau toàn đại đội đã nổ máy lên đường. Trăng cuối tháng khá sáng và đường vắng nên tốc độ hành quân tương đối cao, ra đến đường Một cánh lái xe càng chạy khoẻ, có lúc chạy cả số Năm, lúc sáng rõ mặt người đã đến đèo Phước Tường.
Đã vượt qua đỉnh đèo và bắt đầu đổ dốc, Trang thấy phía trước mình vẫn là xe 386 cũng đang chạy với tốc độ khá cao. Xuống hết dốc là một đoạn đường thẳng tắp, Trang ngẩng đầu nhìn không thấy xe 386 đâu nữa. Bụng nghĩ: “tay Hoả này hôm nay chạy khiếp thế, vừa mới thấy ngay phía trước mà giờ đã không nhìn thấy đâu nữa”, Trang tống vào số Năm và tăng ga chạy hết tốc độ.
Nhưng cái gì thế kia? Rõ ràng là “đại trưởng” Thận và Chỉnh đang đứng ở rìa đường, quần áo ướt lướt thướt và đang vẫy tay rối rít. Trang vội hãm xe cấp tốc. Cậu như không tin vào mắt mình: chiếc xe 386 chúi đầu xuống một cái cống, đuôi xe chỉ còn bám một tý trên mặt đường, lái xe Hoả cũng ướt lướt thướt đang ngồi run lẩy bẩy dưới vệ đường.
Cả đại đội đã dồn lại, tất cả xuống xe chạy đến, Toàn thốt lên:
- May mà dưới đó có nước, nếu không thì sứt đầu mẻ trán cả rồi.
Quả thật, với tốc độ đó mà lao xuống chỗ này thì những người ở trên tháp pháo đều lao đầu xuống như vận động viên bơi lội xuất phát, nếu không có nước thì chắc là gẫy cổ.
Cánh lái xe xúm vào hỏi han Hoả, hắn bảo:
- Tớ cũng chẳng biết tại sao nó lại tự chuyển hướng như thế! Rõ ràng tớ nhích cần lái bên phải mà nó lại lao ngay sang trái mới tức chứ!
- Có lẽ đây là tình huống “phản chuyển hướng” khi lực cản lăn nhỏ đấy!- Trang giải thích.
Thực ra hiện tượng ‘phản chuyển hướng” thì các lái xe đều biết rồi. Nhưng thông thường nó chỉ xảy ra khi xuống dốc, còn ở đây lại là đường bằng nên không phải ai cũng nghĩ đến nó mà đề phòng.
Trên mặt đường Trị quát:
- Còn ngồi đấy làm gì? Lên đây tìm cách kéo xe đi chứ!
Cả hội lái xe kéo lên, với địa thế này tổ chức cứu kéo không khó, chỉ có điều phải dùng lực kéo rất lớn vì xe 386 bị chúc hẳn gần như dựng đứng thế kia, cuối cùng phương án được đưa ra là dùng hai xe để kéo.
Hai xe 380 và 381 được đánh lại gần, sau khi móc cáp vào đuôi xe 386 Trang và Hùng từ từ khởi xe cho căng cáp rồi dừng lại chờ hiệu lệnh thống nhất. Khi cánh tay Trị phất lên cả Trang và Hùng cùng tăng ga, hai cái động cơ gầm lên nhưng rồi gằn lại như bị bịt mũi, khói xả tuôn ra mù mịt, hai sợi cáp căng ra như dây đàn, bốn băng xích cào xuống mặt đường toé lửa. Trị vẫn vẫy mạnh tay, Trang và Hùng lại cùng tăng ga, chiếc 386 rùng mình một cái rồi từ từ được lôi lên mặt đường, toàn bộ phần đầu xe dính bùn bê bết.
Sau khi mấy anh em thay quần áo đại đội lại tiếp tục hành quân, Trang nhẩm tính: “cứ tốc độ này chỉ trưa nay sẽ có mặt tại Đà Nẵng”.

Nhưng mọi cái không như dự tính, cả đại đội vón lại thành một cục trước cây cầu Thừa Lưu đã bị phá sập. Đứng sát mố cầu nhìn dòng sông trong xanh đang lững lờ trôi Thận lẩm bẩm:
- Số đen rồi! Lại như hôm đánh Huế thôi!
Tuy vậy, cũng có cái khác so với hôm cầu Phú Bài bị phá sập là có một đại đội công binh của quân đoàn đang tìm cách làm ngầm cho các phương tiện cơ giới vượt sông. Nhìn các chiến sĩ công binh bê từng sọt đất hắt xuống lòng sông ai cũng thấy ngán ngẩm nhưng rồi cũng chẳng biết làm cách nào ngoài việc đợi. Thận lệnh cho xe lùi lại một ít đến chỗ có mấy ngôi nhà bỏ không để nấu cơm ăn.
Đang khí thế ầm ầm nay như bị dội một gáo nước lạnh anh nào anh ấy buồn so. Đã thế cánh “xê Ba” lại chạy qua vẫy tay rối rít chúc: “đi sau vào mà nhặt ống bơ nhé” lại càng tức đẫy. Chúng nó là xe lội nước mà.
Trời đã quá trưa, cái oi nồng của trời đất như làm tăng thêm sự bức bối trong lòng người, cứ thỉnh thoảng Thận lại cho Chỉnh lên xem công binh đã làm xong ngầm chưa nhưng lần nào anh cũng nhận được cái lắc đầu.
Nóng ruột không kém “đại trưởng”, mấy lái xe lên đầu cầu ngồi chờ cánh công binh làm ngầm. Bỗng Trang reo lên:
- Trên kia có một cây cầu đường sắt còn nguyên kìa! Lên xem biết đâu lại đi qua được!
Cả Hoả, Tập, Hùng cùng nhìn theo hướng tay Trang. Đúng là ở phía thượng nguồn cách chỗ họ đứng chừng gần trăm mét có một cây cầu dành riêng cho xe lửa vẫn còn nguyên, nhịp cầu sắt cong cong trông còn vững chãi lắm. Cả bọn kéo nhau chạy đến. Cây cầu vẫn còn nguyên vẹn nhưng vì là cầu đường sắt nên không có mặt cầu, bên trên hai dầm sắt to đùng chỉ là những thanh tà- vẹt gỗ đặt cách nhau chừng sáu bảy mươi phân và trên cùng là hai thanh đường ray thép. Trang lầm bầm tính toán:
- Về tải trọng thì không lo rồi vì cả đoàn tàu còn qua được cơ mà. Không có mặt cầu cũng không sao vì khoảng cách giữa các thanh tà- vẹt thế xích xe tăng sẽ trườn qua được. Vấn đề còn lại là những thanh tà vẹt đó có chịu được sức nặng của xe không thôi?
Vốn con nhà cơ khí nên Hoả tính cũng nhanh:
- Với chiều dài xích chạm đất gần bốn mét thì nếu xe nằm gọn trên đó sẽ nằm trên năm thanh tà vẹt, mỗi đầu tà vẹt sẽ phải chịu lực khoảng gần bốn tấn, tớ nghĩ nó sẽ chịu được.
Tập tham gia:
- Mà giả sử nó không chịu nổi thì xe cũng không thể rơi xuống sông được, nó chỉ sập bụng xuống đường ray thôi, kéo lên vẫn được mà.
- Thế thì đi qua xem sao nhớ?- Trang nhìn ba đồng nghiệp và hỏi.
Cả ba cái đầu cùng gật, Tập bảo:
- Nhưng phải báo cáo “đại trưởng” đã!
Hùng nhanh chân chạy về gọi Thận, Toàn lên xem. Sau khi nghe các lái xe báo cáo Thận quyết định:
- Được! Cứ đi thử xem sao? Qua được thì tốt, không qua được thì kéo lại chờ công binh. Các cậu về đưa xe lên đây!
Cả bốn cái xe đã được đánh lên gần đầu cầu, Thận chỉ Trang:
- Cậu cho 380 qua trước đi!
Trang nhảy vào cửa lái xe, Hoả dặn với theo:
- Chú ý căn hướng chính xác từ trước, đã vào cầu rồi thì không chuyển hướng nữa, chân dầu cũng phải nhẹ thôi!
Trang gật đầu, những việc này đối với cậu quá quen thuộc sau những ngày lái xe đi phục vụ sửa chữa. Trang khởi động xe rồi cho xe bò lên mặt đường sắt, sau khi hai thanh ray đã nằm gọn trong bụng xe cậu căn hướng thật chuẩn rồi từ từ tăng ga. Phía trước Hoả vẫn vẫy tay rất nhẹ nhàng, mắt cậu ta nhìn như dán vào hai băng xích. Trang giữ chân ga thật ổn định. Hai băng xích xe đã chớm đến thanh tà- vẹt thứ nhất, thứ hai,… rồi nằm gọn trên năm thanh đúng như dự tính: không có chuyện gì xảy ra. Trang giữ nguyên chân ga cho xe đi rất từ từ và chỉ biết là đã qua hết cầu khi tiếng vỗ tay, tiếng hò hét của cả đại đội và cánh công binh vang lên.
Sau chừng hai mươi phút toàn đại đội đã qua hết bờ Nam, Thận lệnh cho đại đội lên đường với tốc độ cao nhất.
(Còn nữa)

NKN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét