Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2011

HÀNH TRÌNH ĐẾN DINH ĐỘC LẬP- 4



(Tiếp theo)

Bốn chiếc xe tăng lại tiếp tục nhằm hướng thành phố Huế tăng tốc độ. Phía sau chiếc M48 cũng phăm phăm bám theo, lúc đầu nó chạy có phần chuyệch choạc nhưng càng về sau càng thuần thục.
Trời đã gần trưa, mặt trời càng lúc càng lên cao, nhiệt độ trong xe lên đến gần bốn mươi độ cùng với làn không khí oi bức làm tăng thêm phần căng thẳng cho cuộc rượt đuổi những mục tiêu vô hình. Quần áo, mặt mũi người nào người ấy đầm đìa mồ hôi nhưng không ai để ý vì mọi tinh lực đều dồn vào đôi mắt đang như dán vào ống kính. Chắc đã gần đến thành phố, nhà cửa dày hơn và đã ra dáng phố xá hơn. Những đống quần áo rằn ri, giày đen, mũ sắt và súng ống cũng dày hơn nhưng vẫn không một bóng người.
Trên xe 381 Trị vẫn mở cửa trưởng xe và nhô hẳn đầu ra ngoài, anh bộ đội địa phương hét vào tai anh:
- Huế rồi đấy!
Trị gật gật đầu, bụng nghĩ: “cũng may có hai người địa phương dẫn đường”. Đã đến một ngã ba hay ngã tư gì đó, ngay đó là một cái chợ có biển rõ to “Chợ An Cựu” nhưng cũng không một bóng người. Anh chiến sĩ bộ đội địa phương lại nhổm người lên hét to:
- Rẽ trái!
Trị bóp công tắc nội bộ bảo Hùng rẽ trái. Thêm khoảng vài phút nữa thì một cây cầu hiện ra phía trước. Lúc này anh chiến sĩ bộ đội địa phương đã đứng hẳn dậy, giọng đầy phấn khích:
- Cầu Phú Xuân đấy! Sông Hương đấy!
Trị lại gật gật đầu nhưng còn bụng dạ nào mà ngắm sông với cầu, mắt anh vẫn phải căng ra để theo dõi mọi động tĩnh xung quanh. Trên cầu không một bóng người và xe cộ. Dưới sông cũng không một bóng thuyền bè. Những vọng gác đầu cầu cũng trống không. Xe 381 rồi tất cả 4 xe của đại đội và chiếc M48 đã tiến vào cầu. Mặt cầu khá rộng nên các xe hình thành đội hình zic- zắc, chiếc cầu bê tông rung lên từng chập dưới sức nặng của đoàn xe.
Người chiến sĩ bộ đội địa phương lại vỗ vai Trị:
- Kỳ đài kia kìa! Hình như cắm cờ giải phóng rồi?
Quả thật, trên đỉnh cột cờ cao chót vót ở phía bên kia cầu có một lá cờ giải phóng đang bay phấp phới, lá cờ tuy nhỏ nhưng vẫn nhìn rõ hai nửa xanh, đỏ và ngôi sao vàng. Thận cũng đã nhìn thấy lá cờ, nhớ lại nhiệm vụ được giao từ mấy hôm trước anh nhấn công tắc phát:
- 86 gọi 81! Bảo anh em địa phương dẫn đường đánh chiếm thành Mang Cá!
Vừa nhận điện Trị quay sang ngay người chiến sĩ dẫn đường:
- Dẫn bọn tôi vào thành Mang Cá!
Người chiến sĩ gật đầu ra chừng đã nghe được, anh ta chỉ:
- Cứ đi thẳng!
Đã qua hết cầu sang bên bờ Bắc nhưng thành phố vẫn không một bóng người. Anh bộ đội địa phương tỏ ra khá thông thạo địa hình nên chỉ vài phút sau toàn đại đội đã đến trước thành Mang Cá. Cũng chẳng phải bắn phát nào vì có ai đâu. Mấy ngôi nhà trong thành cửa giả mở toang, giấy má bay trắng sân, trắng đường.
Huế đã được giải phóng.


Thận cho các xe tản ra thành đội hình sẵn sàng chiến đấu rồi phát lệnh: tranh thủ ăn trưa. Cái đói bị quên đi suốt từ đêm qua giờ mới lên tiếng cồn cào trong bụng, nhưng cũng chẳng có gì ăn ngoài lương khô và mấy bi đông nước.
Ngồi túm tụm trên nóc tháp pháo, Luông vừa trệu trạo nhai lương khô vừa ấm ức nói:
- Mẹ nó chứ! Giá cái cầu Phú Bài không bị phá thì chắc chắn đại đội mình sẽ là người đầu tiên giải phóng Huế chứ còn ai nữa!
- Mình chỉ chậm một tý tẹo thôi, lúc đến cầu mấy thanh gỗ còn cháy dở cơ mà- Trực phụ hoạ.
- Tiếc thật! Tớ đã chuẩn bị một lá cờ còn mới để cắm ở Huế mà lại vào chậm mất một tý! Thế có tức không cơ chứ!- Đến lượt Thọ lên tiếng.
Vẫn ngồi trong ghế lái Trang nói vọng lên dàn hoà:
- Thôi! Miễn là Huế được giải phóng rồi, còn ai vào trước chả được.
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Trang cũng tiếc hùi hụi, giá cây cầu Phú Bài không bị phá thì chỉ tầm chín giờ đại đội của cậu đã có mặt ở đây rồi.


Mấy anh em còn đang ăn dở bữa trưa thì đã thấy lác đác một số người đeo băng đỏ của Ban quân quản xuất hiện ở khu vực thành Mang Cá. Sau đó thì Bộ chỉ huy của quân đoàn Hai cũng đến nơi. Đại đội trưởng Thận được gọi lên gặp Ban quân quản và thủ trưởng quân đoàn. Một lúc sau anh trở về gọi các cán bộ trong đại đội lên phổ biến nhiệm vụ:
- Báo các các đồng chí! Hiện nay ta đã làm chủ hoàn toàn thành phố Huế. Quân nguỵ và đại bộ phận dân chúng Huế đã chạy về cửa Tư Hiền và cửa Thuận An để chờ tàu đi di tản. Đại đội ta có nhiệm vụ cùng với một đại đội bộ binh truy kích địch ra cửa Thuận An. Về lực lượng địch ở đó chúng ta cũng chưa nắm được cụ thể nhưng có một đặc điểm là chúng đang hoang mang đến cực độ, chúng ta cần nhanh chóng khai thác điểm này để chúng không kịp lấy lại tinh thần. Tuy nhiên, theo yêu cầu của Ban quân quản, trước khi truy kích địch ra Thuận An chúng ta sẽ đi quanh một số đường phố ở nội thành Huế để biểu dương lực lượng. Sau đây, tất cả các xe về làm công tác chuẩn bị, đợi bộ binh có mặt thì chúng ta sẽ xuất phát. Có ai có ý kiến gì nữa không?
- Tôi có ý kiến- Toàn giơ tay- Trong điều kiện như hiện nay chúng ta không nắm được địa hình, đường sá gì cả. Vì vậy tôi đề nghị đồng chí “đại trưởng” nên đề nghị Ban quân quản cho người dẫn đường.
- Tôi đồng ý! Các anh cứ về xe đợi, tôi sẽ gặp Ban quân quản ngay bây giờ- Thận gật đầu.


Gần ba giờ chiều thì đại đội bộ binh đi cùng đã đến, vẫn là gần hai mươi tay súng đã đi cùng xe tăng từ Núi Bông, đã thành người quen cũ anh em tay bắt mặt mừng. Người dẫn đường cũng đã tới. Thận bắt tay người chỉ huy bộ binh và chiến sĩ dẫn đường:
- Đồng chí đi với tôi, còn đồng chí- Thận quay về phía người dẫn đường- Đi theo xe 381, cái xe đỗ chỗ kia kìa- Anh chỉ về phía xe 381- Bây giờ đồng chí dẫn chúng tôi đi quanh một số đường phố chính ở nội thành, sau đó chúng ta sẽ ra Thuận An.
- Nhất trí! Nếu các anh đã chuẩn bị xong thì chúng ta đi.
Vẫn thành một hàng dọc bốn chiếc xe tăng nối đuôi nhau từ thành Mang Cá đi ra. Ngoài phố đã thấy lác đác người nhưng chủ yếu vẫn là thanh niên, sinh viên đầu đội mũ tai bèo, tay đeo băng đỏ đang đi treo cờ, băng- rôn trên các đường phố. Một số nhà hai bên đường đã mở cửa, treo cờ giải phóng. Đến trước cửa chợ Đông Ba người đã đông hơn, có cả già trẻ đang đứng nhìn những chiếc xe tăng với ánh mắt lạ lẫm, họ cũng vẫy tay chào mừng nhưng có vẻ hơi dè dặt. Hết chợ Đông Ba đoàn xe rẽ lên cầu Tràng Tiền, cây cầu sắt có những nhịp cong cong trông thật thơ mộng.
Đoàn xe tăng đi chầm chậm như kiểu duyệt binh. Trang thò hẳn đầu ra ngoài nghiêng ngó, cậu đã đọc quá nhiều sách vở ca ngợi cảnh đẹp cũng như con người xứ Huế nên muốn tự mình được cảm nhận và đối chiếu. Tuy nhiên với cái cách cưỡi xe tăng xem hoa này thì khó có thể đưa ra một nhận xét chính xác được. Vì vậy khi có lệnh dừng lại giữa cầu Tràng Tiền Trang vội rời khỏi buồng lái trèo lên đỉnh tháp pháo phóng tầm mắt nhìn thoả thuê bốn phía. Ấn tượng sâu sắc nhất đọng lại trong Trang lúc ấy là con sông Hương hiền hoà lững lờ chảy ngay dưới chân cậu cùng rặng liễu thướt tha như những người đẹp đang xoã tóc soi bóng xuống mặt nước sông.
Trên cầu lúc này đã khá đông người qua lại nhưng vẫn chủ yếu là thanh niên, học sinh. Mấy cậu học sinh tinh nghịch không chỉ vẫy chào mà còn nhảy lên nắm lấy tay những người lính trên xe, có cậu còn tung lên xe tặng các anh cả một chồng sách, những tiếng chào hỏi nghe thật thân thương, nhẹ nhàng. Nhưng tất cả bỗng lặng đi khi phía trước xuất hiện những tà áo dài tha thướt, anh nào anh ấy vội vàng chấn chỉnh tác phong, quần áo. Nhưng khốn nỗi bộ quần áo công tác đã mấy ngày không thay giặt thì làm sao mà ngay ngắn được.
Xấu hổ vì sự luộm thuộm của mình hầu hết số lính trẻ đều chui tọt vào xe thò mỗi cái đầu ra. Mấy cô nữ sinh đã đến trước đoàn xe tăng. Không biết vì xấu hổ hay do bản tính e thẹn của người Huế mà các cô cứ dúm dụm lại với nhau, vành nón nghiêng nghiêng che gần hết mặt, chỉ có cánh tay cầm cờ là vẫy rất nhiệt tình. Mấy chàng lính trẻ như bị thôi miên trước những bóng dáng mảnh dẻ thướt tha đang lướt qua ngay bên cạnh, họ chỉ bừng tỉnh khi có lệnh lên đường.


Qua hết cầu Tràng Tiền đoàn xe tăng rẽ trái ra hướng biển. Đoạn này cũng là đường nhựa nhưng hẹp hơn đường Một nhiều, nhà cửa hai bên chủ yếu là nhà một tầng và có vườn bao quanh. Lác đác đã thấy cờ giải phóng, có chỗ còn có băng rôn đỏ đề rõ chữ “Uỷ ban quân quản”. Nhìn thấy những lá cờ giải phóng và những tấm băng rôn lính ta có vẻ tự tin và vững lòng hơn.
Nhưng càng đi đường càng vắng. Khi cách thành phố Huế khoảng năm, sáu cây số thì không thấy bóng cờ và băng rôn nữa, chỉ thấy những đống quần áo rằn ri và súng ống ngày càng nhiều. Một vài cái xe bọc thép, xe Jeep lăn lóc bên vệ đường.
Trời đã ngả về chiều, mặt trời đã khuất sau rặng Trường Sơn xanh thẫm, gió từ biển thổi vào đã mang vị biển và hơi lành lạnh, quang cảnh có phần thê lương và ảm đạm.
Đã gần tới Thuận An, pháo thủ Hạnh bỗng kéo chân Trị và hét lên:
- Đằng trước nhiều xe tăng lắm!
Trị vội lệnh cho Hùng dừng xe và chui vào cửa trưởng xe quay kính nhìn về phía trước, anh hoảng hồn khi thấy phía trước hàng chục chiếc xe tăng và cả pháo nữa. Các xe khác cũng đã dừng lại, Trị vội lên đài:
- 81 gọi 86! Phía trước có rất nhiều xe tăng và pháo!
Từ xe mình Thận cũng đã nhìn thấy, anh ước lượng có gần chục chiếc xe tăng đang đỗ trên đường. Nhưng anh cũng đã kịp nhìn thấy tất cả những chiếc xe tăng đó đều nằm bất động và pháo đều quay ra phía biển. Thận phán đoán: “bọn chúng chạy đến đấy thì bỏ xe để ra biển rồi”. Nghĩ vậy Thận nhấn công tắc phát:
- 86 gọi 40! Tất cả chuẩn bị chiến đấu! Chú ý quan sát kỹ, nếu thấy xe nào quay pháo về phía mình thì bắn ngay!
Tiếng trả lời nhận đủ vang lên trong ống nghe, Thận hạ lệnh tiếp:
- Tiến!
Phía sau xe các chiến sĩ bộ binh cũng đã nép vào tháp pháo, súng đạn sẵn sàng. Bốn chiếc xe tăng thận trọng tiến về phía trước. Bây giờ bằng mắt thường cũng đã nhìn thấy rất rõ. Đúng là pháo của những chiếc M48 đều quay về phía biển. Tuy nhiên những nòng pháo xe tăng vẫn gườm gườm cảnh giác và chắc chắn bất cứ sự chuyển động nào phía trước đều sẽ bị ăn đạn.
Con đường vốn đã hẹp nay lại càng hẹp hơn bởi những chiếc xe hơi cả quân sự lẫn dân sự đậu một cách vô cùng hỗn loạn. Hình như khi đến đây nó đã hoàn thành sứ mệnh nên đã bị chủ vứt bỏ không thương tiếc, nhiều chỗ chúng đậu không còn đường đi.
Nhưng rồi tất cả các họng pháo tăng đều nhất loạt quay về bên trái. Ở đó là hằng hà sa số xe tăng, thiết giáp, cao xạ, pháo binh, xe hơi và tất cả những gì có thể giúp người ta chạy tới đây. Cả bãi hàng của cảng Thuận An to như một sân bóng đá giờ chật cứng các loại phương tiện, có cái vẫn đang nổ máy ình ình, nhưng tịnh không một bóng người.
Đứng nhô người trên tháp pháo quan sát Thận đoán phía trước chắc là biển rồi nên khi chạy đến đây chúng đã bỏ hết phương tiện cơ giới lại, anh vẫy tay ra hiệu cho đại đội tiếp tục tiến. Quả nhiên qua khỏi cái bãi xe mênh mông ấy vài chục mét là bến phà Thuận An. Từ bên này nhìn sang bờ bên kia và nhìn dọc theo bờ sông vẫn không một bóng người, phía bên phải là một cột ăn- ten cao dễ đến hai trăm mét.
Trời đã chạng vạng, ánh mặt trời đã tắt hẳn càng làm cái bãi hàng cảng Thuận An thêm bí hiểm. Không ai biết được sau những mô đất kia, trong cái bãi xe kia là bao nhiêu người, là dân hay là lính nguỵ, chắc họ cũng đang căng mắt xem mấy anh lính giải phóng sẽ xử sự ra sao?
Liếc nhìn qua đống trang bị khổng lồ Thận cũng thấy lo lo, “với chừng này phương tiện nếu chúng đánh lại thì bốn cái xe tăng của đại đội anh và gần hai mươi tay súng bộ binh đi cùng chỉ như muối bỏ bể”. Chui ra khỏi xe anh hội ý với người chỉ huy bộ binh:
- Bây giờ chúng đang hoảng loạn nên ta phải tranh thủ gọi hàng ngay. Tôi sẽ cho bắn một phát pháo và một loạt đại liên, sau đó ta sẽ gọi họ ra hàng. Anh cho các chiến sĩ bộ binh chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận, còn anh em xe tăng tôi vẫn phải ở trong xe để sẵn sàng đối phó với tình huống xấu.
- Đồng ý!- Người chỉ huy bộ binh trả lời.
Thận bảo Dênh và Chỉnh:
- Đánh pháo cao, quay ra hướng biển bắn một phát pháo, sau đó Chỉnh bắn một loạt 12 ly 7 lên trời.
Dênh nhanh chóng quay pháo ra biển rồi bóp cò. “Uỳnh”, giữa buổi hoàng hôn trầm mặc tiếng trọng pháo nghe càng dữ dội và đe doạ. Tiếp theo Chỉnh đứng lên ghế pháo hai quay khẩu 12 ly 7 ngóc lên trời, cậu ta kéo luôn một tràng hết hòm đạn 50 viên. Tiếng 12 ly 7 nổ chát chúa, những viên đạn sáng nối đuôi nhau vạch một đường đỏ thẫm trên nền trời hoàng hôn tím ngắt.
Đợi cho dư âm của những tiếng nổ im hẳn Thận đứng lên đỉnh tháp pháo cuộn một mảnh bìa anh vừa nhặt được trong vành tháp pháo thành một cái loa rồi hướng ra phía biển dõng dạc:
- Đồng bào và anh em binh lính cộng hoà chú ý! Chúng tôi là quân giải phóng, xin thông báo để đồng bào và anh em binh lính biết: thành phố Huế đã được giải phóng, chính quyền cách mạng đã được thiết lập. Chúng tôi kêu gọi đồng bào hãy trở về thành phố làm ăn sinh sống bình thường, còn anh em binh lính ra hàng sẽ được đối xử tử tế.
Thận gọi xong đưa cái loa tự tạo lại cho người chỉ huy bộ binh gọi. Một lần, hai lần, ba lần thì bắt đầu có kết quả. Không biết nãy giờ họ trú ẩn ở đâu mà ngay sau lần gọi thứ ba đã thấy lác đác những bóng người cởi trần, hai tay giơ quá đầu lầm lũi kéo ra. Trong buổi hoàng hôn nhập nhoạng những hình hài lòng khòng, ngơ ngác trông thật thảm hại. Đám lính bộ binh luôn mồm hướng dẫn:
- Anh em binh lính cộng hoà xin đứng vào hàng ở đây! Còn bà con xin mời về thẳng thành phố!
Một đống lửa lớn được đốt lên ngay cạnh xe 386, số lính nguỵ ra hàng được anh em chiến sĩ bộ binh xếp thành hàng sau xe, chỉ một loáng quân số đã lên đến gần trăm.
Ngay cạnh chỗ xe 380 đỗ là một cái xe quân y đổ nghiêng, những túi thuốc và bông băng vương vãi đầy xung quanh. Trang nhặt một túi băng chạy đến cạnh Thận:
- Ở đây có rất nhiều băng, có khi mình để họ buộc băng trắng vào cánh tay thì mới dễ phân biệt anh ạ!
- Được đấy!- Thận mừng rỡ, anh nhận cái túi băng đưa cho mấy chiến sĩ bộ binh- bảo họ buộc vào cánh tay trái. Còn cậu lấy thêm băng về đây nhé!
Không biết lúc nãy họ trú ở đâu mà bây giờ kéo ra đông thế, cái đám lộn xộn phía sau xe 381 đã lên đến hơn trăm. Thận đã cho Chỉnh đi báo cho mỗi xe chỉ để lại một người trực chiến còn xuống cả đây tiếp nhận hàng binh mà công việc vẫn không xuể vì số lính nguỵ ra hàng cấp tập quá, anh bàn với người chỉ huy bộ binh:
- Phải tìm cách giải tán số này càng nhanh càng tốt chứ để tập trung tại đây đông quá không có lợi.
- Hay ta cứ cho họ đi về phía sau từng đợt một vậy- Anh chỉ huy bộ binh cũng thấy ngài ngại, giữ họ ở đây với chừng này con người làm sao quản lý nổi.
Nhìn thấy mấy chiếc GMC đậu ngay cạnh đó Thận hướng về đám hàng binh hỏi lớn:
- Trong anh em có ai biết lái xe không?- Lố nhố trong đám đông vài cánh tay giơ lên, anh tiếp- Bây giờ anh em tự chở nhau về thành phố Huế, đến chỗ nào có băng rôn đề uỷ ban quân quản thì dừng lại báo cáo với họ mình là hàng binh, đã được tiếp nhận ở Thuận An và cho về rồi theo sự hướng dẫn của người ta. Các anh em nghe rõ chưa?
- Rõ!- Rất nhiều tiếng trả lời.
- Bây giờ mấy anh biết lái xe lên chuẩn bị xe để chở anh em về Huế.
Mấy tay lái xe trèo lên xe nổ máy, quay đầu. Ngay khi có lệnh “lên xe” đám hỗn quân hỗn quan quần dài, cởi trần, tay trái buộc băng trắng đã chen chúc trèo lên, ba chiếc GMC chật ních lăn bánh về hướng Huế.
Từ phía bến phà Thuận An người vẫn kéo ra nườm nượp. Bây giờ không chỉ có lính mà đã có cả dân. Thực ra cũng không khó phân biệt lắm: người nào cởi trần giơ tay quá đầu chắc chắn là lính, còn dân thì chủ yếu là phụ nữ, trẻ em. Người nào cũng lôi thôi lếch thếch và lỉnh kỉnh va ly, túi xách.
Số hàng binh tụ lại sau xe 386 lại tăng chóng mặt, đã hết cả ô tô quanh đó nên Thận bảo họ tập trung thành đoàn rồi tự đi về, vấn đề quan trọng là phải tìm đến chính quyền cách mạng để báo cáo.


Đang lục lọi cái xe quân y để lấy thêm băng Trang bỗng giật mình khi nghe tiếng khóc ré lên của một đứa trẻ. Ngẩng đầu lên nhìn cậu thấy một thiếu phụ một tay ôm đứa bé, một tay kéo theo chiếc va ly to đùng lên mặt đường. Có vẻ chị ta đã đuối sức nên kéo mãi chiếc va ly không nhúc nhích, còn đứa trẻ cứ ngoẹo đầu khóc ngằn ngặt. Trang vội tiến lại gần người phụ nữ, cậu đưa tay ra cầm lấy quai va ly:
- Chị để tôi giúp một tay!
Người thiếu phụ ngước nhìn Trang đầy nghi ngại. Trong ánh lửa bập bùng cậu vẫn nhận ra bên dưới vẻ nhếch nhác, luộm thuộm là một khuôn mặt rất ưa nhìn. Trang kéo mạnh một cái chiếc va ly đã nằm gọn trên mặt đường. Đứa bé vẫn khóc ngằn ngặt, nó cứ oằn oại như muốn rơi ra khỏi cánh tay mảnh dẻ. Trang thấy ái ngại quá liền bảo:
- Chắc nó đói rồi! Chị đợi ở đây một chút!
Trang kéo chiếc va ly lại sát bên cái xe cứu thương, ấn mẹ con người thiếu phụ ngồi xuống đám bông băng vương vãi rồi trở lại xe, lúc quay trở lại trên tay cậu là hai bánh lương khô và bi đông nước. Đứa bé hình như đã được vỗ về nên chỉ còn thút thít, chìa bánh lương khô cho người thiếu phụ Trang nói:
- Chị cầm lấy cho cháu ăn, chị cũng ăn đi một chút! Trông chị có vẻ mệt lắm rồi!
Người thiếu phụ vẫn không nói không rằng. Trang hiểu chị ta chưa tin các cậu, cậu nghĩ bụng: “chắc đây là vợ lính chạy theo chồng nhưng bị lạc nhau, họ chưa tin mình cũng là điều dễ hiểu”. Nghĩ vậy, Trang bóc bánh lương khô ra bẻ đôi một thanh rồi bỏ tọt vào miệng mình một nửa, nửa còn lại đưa cho đứa bé. Thằng bé, giờ Trang đã nhận ra đó là con trai chừng ba tuổi có vẻ hơi sợ hãi nhưng rồi cũng ngập ngừng đưa tay ra cầm miếng lương khô, mắt nó ngước nhìn mẹ ra ý dò hỏi rồi đưa vào miệng nhỏ nhẻ ăn từng tý một. Trang đưa nốt chỗ lương khô cho người mẹ:
- Chị cũng ăn đi, đừng ngại gì cả!
Đến lúc này từ cái miệng xinh xinh của thiếu phụ mới bật ra một lời nhẹ nhàng như gió thoảng:
- Cảm ơn!
Mãi đến quá nửa đêm dòng người mới ngớt, Thận cho mỗi xe một người ở lại thay phiên trực, còn lại về xe đi nghỉ.

(Còn nữa)

NKN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét