Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2011

HÀNH TRÌNH ĐẾN DINH ĐỘC LẬP- 8

(Tiếp theo)

Đường tốt, cầu sập đã có giải pháp nên tốc độ hành quân được đẩy lên rất cao. Thực ra hành quân như thế này chỉ cánh lái xe là vất vả, còn các thành phần khác đều tranh thủ nghỉ ngơi được, kể cả trưởng xe.

Con đường thiên lý cứ trải dài trước mắt, hết ngày lại đêm, hết đêm lại ngày. Cứ vài chục cây lại nghỉ một chặng để tiếp nhiên liệu, ăn uống, nghỉ ngơi, kiểm tra kỹ thuật… Mấy tên lái xe có dịp gặp nhau lại đùa: “không nhớ hôm qua, hôm kia mình ngủ vào lúc nào nhỉ?”.

Đại đội Bốn là đơn vị đi cuối trong đội hình hành quân của lữ đoàn, trong đại đội thì xe 380 lại đi cuối cùng thành ra con “tuấn mã sứt môi” trở thành xe đi “chặn hậu”. Ngay từ khi xuất phát từ Đà Nẵng Trang đã bảo Phượng và Luông:

- Các anh cứ yên tâm mà ngủ đi! Đường sá thế này sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu!

Quả có thế thật, với trình độ của đội ngũ lái xe trong đại đội thì điều kiện đường sá thế này chả có gì đáng lo cả, song cái mà đại đội phó Phượng lo nhất là tình trạng kỹ thuật của xe cộ. Sáu chiếc xe của đại đội anh là sáu chiếc T59 đã vào chiến trường từ năm 71, lại phải hành quân vượt Trường Sơn vào Tây Huế trong điều kiện độc lập. Những năm hoà bình sau hiệp định Pa- ri cũng không được củng cố một cách cơ bản nên khó có thể tránh khỏi các sự cố trên chặng đường hành quân hàng nghìn cây số lần này. Dụng ý của anh lần này bố trí xe 380 chạy cuối đội hình là vì anh tin vào tình trạng kỹ thuật của nó, lại tin vào khả năng của Trang có thể giúp anh nhanh chóng khắc phục những hỏng hóc thông thường của các xe trong đại đội. Mấy năm làm trợ lý kỹ thuật tiểu đoàn và hơn hai năm làm đại đội phó kỹ thuật đại đội Bốn này anh đã hiểu tính nết, khả năng của từng xe cũng như của từng lái xe trong đại đội. Suốt từ hôm bắt đầu đi từ A Lưới, nhìn cánh lái xe lúc nào cũng tất bật, vất vưởng, mặt mũi hốc hác, hai mắt thâm quầng anh thương lắm nhưng chẳng biết làm thế nào, chỉ thỉnh thoảng nhảy vào lái đỡ chúng nó một đoạn.

Cái lo của Phượng không phải vô căn cứ, mới vào đến Bình Định xe 381 đã giở chứng đầu tiên, nó bị vỡ ống dầu. May mà Hùng kịp thời phát hiện ra chứ không chỉ chạy thêm vài phút nữa là “đi” luôn cái động cơ, mà đang hành quân thế này bị cháy động cơ chỉ có bỏ lại đấy cho bộ phận “thu dung” của “xê 11”. Xe 380 phải dừng lại để cùng khắc phục.

Đoạn đường này chạy ngay gần biển, hai bên đường toàn dừa. Xe vừa mới dừng Duyệt đã tranh thủ dân vận được mấy quả dừa tuy không to nhưng ngọt lịm. Từ xe 381 về Trang thấy Thọ đang nói chuyện rất thân mật với một trung niên có nước da đen bóng, cậu chui vào buồng lái định tranh thủ ngủ một giấc thì Thọ chui vào theo và thì thầm:

- Nó gạ đổi dầu lấy cá, có đổi không?

Trang hơi ngại vì dù sao nhiên liệu cũng rất quan trọng nhưng nhớ đến bữa cá các má đãi ở Mộ Đức lại thấy thèm, cậu gật:

- Cứ đổi đi! Dầu thì thiếu đếch gì, lấy ngay ở tổ ngoài ấy.

- Mày cứ ngủ đi để tao lấy cho- Thọ lục hòm dụng cụ lấy cờ lê tháo dầu.

- Nhưng nhớ kin kín một tý, đừng để ai trông thấy- Trang dặn với theo.

Lúc sửa xong xe 381, vừa về xe Phượng đã phát hiện ra ngay:

- Cá mú ở đâu mà tanh thế?

Thọ tỉnh bơ:

- Em với Duyệt vừa dân vận được một ít- Thọ chỉ cái thùng 10 lít gần đầy cá nục- Dân ở đây quý bộ đội lắm.

- Thế à! Trưa nay nhớ chia cho các xe kia ăn với! Còn bây giờ phải tăng tốc để đuổi đội hình Trang nhé!

Cuộc hành quân từ đấy diễn ra khá suôn sẻ, những sự cố kỹ thuật xảy ra cũng tương đối đơn giản và được khắc phục kịp thời. Đã qua hết đất Bình Định, Phú Yên, Khánh Hoà mà chưa có xe nào bị rớt lại. Cả một miền duyên hải đã trôi qua dưới hai băng xích, biết bao địa danh cảnh đẹp mê hồn như Đại Lãnh, Cam Ranh, Nha Trang, Mũi Né… mà nào có được dừng lại để thưởng thức, chỉ có “sáng kiến” đổi dầu lấy cá được áp dụng luôn nên bữa nào cũng có cá ăn.

Đêm qua Phan Rang trời sáng trăng vằng vặc, những ngọn Tháp Chàm trầm mặc và đầy huyền bí dưới trăng cũng không che lấp được những dấu tích của một trận đánh vô cùng ác liệt đã diễn ra trước đó mấy ngày. Nhiều hố bom trúng giữa mặt đường vẫn chưa kịp lấp. Đó đây rải rác xác lính nguỵ chết chưa được chôn cất đã bắt đầu bốc mùi. Những chiếc xe tăng cả của địch và ta cháy ngổn ngang.... Nghe nói tiểu đoàn Bốn, tiểu đoàn Năm đã đánh nhau ở đây dữ dội lắm, có mấy xe bị cháy và Cát “thợ săn” đã hy sinh, cậu ấy mới chuyển sang đại đội Ba hồi đầu năm. Nghe tin Cát chết ai cũng thương, cái thằng vừa chịu khó lại hiền như đất, ai trêu chọc gì cũng chỉ nhe răng cười, cứ vài hôm lại lầm lũi một mình vác súng vào rừng đi săn, thú rừng cũng bắn mà lợn nhà cũng bắn…

Nhìn quang cảnh khốc liệt của chiến trường ai cũng hiểu sẽ chẳng dễ dàng gì trong cuộc chiến đấu sắp tới, kẻ địch đã cùng đường và ai biết được chúng sẽ giở những ngón đòn hiểm độc nào nữa đây để đối phó với họ.

Ngày 23 tháng Tư năm 1975 đội hình hành quân của lữ đoàn 203 đã đến Rừng Lá. Đây là một địa điểm nằm ở phía Nam Phan Thiết, ngay trước mặt đã là Xuân Lộc. Từ đây đến Sài Gòn cũng chẳng còn bao xa nữa.

Sau gần nửa tháng hành quân liên tục trên chặng đường ngót nghìn cây số mà không thấy ai kêu rằng mình quá mệt. Ngay cả cánh lái xe, suốt chặng đường dài vừa qua mỗi ngày chỉ được ngủ ba, bốn tiếng đồng hồ, cái mặt thì quắt đi, đôi mắt thì đỏ ngàu nhưng bộ dạng cứ tươi hơn hớn. Có gì lạ đâu: suốt mấy năm qua đơn vị họ đã ăn chờ nằm chực trên rừng, bao khát vọng đã dồn nén trong tâm can họ. Vì vậy ngay từ khi nhận lệnh rời hậu cứ đi chiến đấu họ đã như được chắp cánh bay, niềm phấn khích được tham gia chiến đấu đã giúp họ chiến thắng mọi khó khăn, gian khổ và những mệt mỏi thường ngày. Mới chỉ một tháng trôi qua họ đã cùng những con chiến mã trung thành tung hoành trên đất Thừa Thiên Huế, Đà Nẵng rồi lại dong duổi trên những nẻo đường dằng dặc miền Trung cho đến hôm nay đã ở cửa ngõ “miền Đông gian lao mà anh dũng”. Mỗi một vòng xích lăn họ lại biết thêm một vùng đất mới, những địa danh mà trước đây họ chỉ được biết đến trong sách vở. Tầm mắt họ như được mở rộng thêm và trái tim họ cũng đập nhanh hơn khi cái đích cuối cùng của cuộc hành quân đang ngày một đến gần. Niềm phấn khích càng lên cao khi ai cũng biết rằng chỉ ngày một, ngày hai nữa họ sẽ bước vào trận đánh cuối cùng của cuộc kháng chiến trường kỳ suốt mấy chục năm của toàn dân tộc. Có thể đó sẽ là trận đánh vô cùng ác liệt, có thể chính họ sẽ ngã xuống ở đó nhưng ai cũng tin rằng thắng lợi cuối cùng rồi sẽ đến.

Đưa được đủ 6 xe của đại đội có mặt ở Rừng Lá, Phượng mừng ra mặt. Tại đây toàn đơn vị tổ chức củng cố về mặt kỹ thuật để chuẩn bị tham gia chiến đấu.

Ngay phía trước là Xuân Lộc, cánh cửa thép trên tuyến phòng thủ Sài Gòn- theo cách gọi của đài Sài Gòn lúc đó. Những tin tức truyền về cho biết cuộc chiến đấu ở đó vô cùng ác liệt và đã kéo dài hàng chục ngày mà ta vẫn chưa vượt qua được. Cánh “tham mưu con” ngồi bàn tán với nhau đoán già đoán non là 203 sẽ được tung vào tiến công Xuân Lộc để dứt điểm cánh cửa thép này.

Nhưng không phải vậy, toàn quân đoàn đã đột ngột bỏ đường Một để di chuyển xuống phía Bà Rịa- Vũng Tàu hình thành nên mũi tiến công phía Đông vào nội đô Sài Gòn.

Gần đến lúc xuất phát thì lại xảy ra sự cố: xe 386 của “đại trưởng” Thận đột ngột không chuyển hướng được vì ly hợp chuyển hướng bị hỏng. Phượng và tất cả số lái xe trong đại đội tập trung khắc phục nhưng không đủ điều kiện vì không có cẩu và cũng không có khí tài dự trữ.

Nghe Phượng báo “không thể khắc phục được” Thận lập tức lên báo cáo tiểu đoàn, tình hình trên nhanh chóng được phản ánh lên Ban chỉ huy lữ đoàn. Không thể để cho một đại đội đã tham gia chiến đấu từ Huế vào đến đây mà chỉ có 5 xe và không có xe “đại trưởng”, lữ đoàn đã quyết định điều xe 843 của đại đội Năm tiểu đoàn Hai bổ sung cho đại đội Bốn. Đúng lúc ấy Hùng “bò liếm” lái xe 381 cũng lên cơn sốt rét đùng đùng.

Thận triệu tập cán bộ lên hội ý và quyết định:

- Xe 386 phải để lại đây cho bộ phận “thu dung” của lữ đoàn đến giải quyết sau, ta sẽ cho đồng chí Dênh và đồng chí Chỉnh ở lại trông nom. Đồng chí Hoả cùng tôi sang lái xe 843. Như vậy xe 843 sẽ gồm tôi, lái xe Lữ Văn Hoả, pháo thủ Thái Bá Minh và pháo hai Nguyễn Văn Kỷ. Riêng đồng chí Hồng lái xe 843 tạm thời về lái xe 381 thay đồng chí Hùng bị ốm.

Không ai có ý kiến gì, tất cả đều đang nóng lòng làm công tác chuẩn bị để lên đường xuống phía Đông.

Ngày 24 toàn lữ đoàn xuất phát, Dênh và Chỉnh đứng lặng nhìn theo, mắt hai thằng ầng ậc nước chỉ chực trào ra.

Từ lúc rời khỏi đường Một hầu như đoàn xe tăng toàn chạy theo những con đường phân lô trong những cánh rừng cao su không biết đã được trinh sát từ bao giờ. Đất miền Đông màu mỡ nuôi những cánh rừng cao su xanh tốt bạt ngàn tưởng chừng không bao giờ đi hết. Nhìn những lô cao su bát ngát và bằng phẳng Thận thầm nghĩ: “địa hình này mà tác chiến xe tăng thì thật tuyệt vời”.

Sau hơn một ngày đêm chạy dưới tán rừng cao su đêm 25 tháng Tư toàn lữ đoàn đã đến khu vực đồn điền Ông Quế. Đây chính là vị trí tập kết trước chiến đấu của lữ đoàn. Nghe nói đây chỉ cách Sài Gòn chưa đày một trăm cây số, ai nấy háo hức lắm.

Đại đội Bốn giấu quân ở bìa một lô cao su non mới cao quá đầu người. Thực ra với không quân nguỵ bây giờ thì vấn đề giữ bí mật khu trú quân không nặng nề cho lắm nhưng Thận vẫn yêu cầu các xe cho xe rúc sâu vào những khoảnh rừng non vẫn còn lác đác ven lô cao su, vấn đề nấu nướng cũng vẫn phải cẩn thận theo đúng quy tắc giữ bí mật.

Ngay sáng hôm sau Thận được triệu tập đi nhận nhiệm vụ, vừa về đến đại đội anh đã cho gọi tất cả cán bộ từ trưởng xe trở lên đến nghe phổ biến tình hình. Với vẻ mặt đầy phấn khích Thận nhấn mạnh từng lời:

- Báo cáo toàn thể các đồng chí! Tôi vừa đi nhận nhiệm vụ ở trên lữ đoàn về xin phổ biến với các đồng chí một số vấn đề sau. Trước hết xin thông báo với các đồng chí trên đã quyết định đặt tên chiến dịch giải phóng Sài Gòn này là Chiến dịch Hồ Chí Minh. Sẽ có 5 cánh quân cùng tiến công vào Sài Gòn, chúng ta là cánh quân phía Đông. Nhiệm vụ của lữ đoàn ta là sử dụng Tiểu đoàn Hai tăng cường cho các đơn vị bộ binh đánh tiêu diệt các cứ điểm phòng ngự vòng ngoài, còn đại bộ phận lữ đoàn sẽ đi đầu làm lực lượng thọc sâu vào nội đô với mục tiêu chủ yếu là Dinh Tổng thống nguỵ quyền Sài Gòn. Đại đội ta cũng nằm trong lực lượng thọc sâu đó. Trước mắt đề nghị các đồng chí tổ chức cho anh em làm công tác chuẩn bị mọi mặt, đảm bảo khi có lệnh là bước vào chiến đấu được ngay.

Sau khi chính trị viên Toàn phổ biến một số biện pháp giáo dục tư tưởng cho bộ đội trước khi bước vào chiến dịch và đại đội phó Phượng nêu một số yêu cầu về mặt kỹ thuật thì Trị có ý kiến:

- Tôi hoàn toàn nhất trí với ý kiến của các đồng chí. Tuy nhiên có một vấn đề mà ta hết sức phải quan tâm là thành phố Sài Gòn rất rộng lớn, ta lại không được đi trinh sát trước nên đề nghị “đại trưởng” xin trên một cái bản đồ về cho anh em nghiên cứu trước đi, tránh tình trạng vào thành phố không biết đường nào mà đi.

Đến lúc này Thận mới giở cái bọc anh vẫn ôm khư khư từ lúc về và cười:

- Bản đồ quân sự Sài Gòn thì không có nhưng bản đồ du lịch thì có đấy!

Thận lấy trong bọc ra những túi ni- lông nhỏ, trong mỗi túi có một bao thuốc lá, một bánh xà phòng thơm, một cái khăn mặt và một cuốn sổ tay nhỏ đưa cho mọi người và tiếp:

- Đây là quà của Hội sinh viên Sài Gòn gửi tặng bộ đội ta, trong cuốn sổ tay này có một tấm bản đồ du lịch loại nhỏ. Thôi thì không có bản đồ chính quy ta dùng tạm cái này cũng được- Anh mở tấm bản đồ bằng tờ giấy học sinh ra- Các anh cũng giở bản đồ ra đi. Thế này nhé, ta sẽ tiến công vào Sài Gòn theo xa lộ. Sau khi qua cầu Sài Gòn sẽ đến cầu Thị Nghè, từ đó vào cứ đi thẳng theo đường Hồng Thập Tự đến ngã tư thứ bảy thì rẽ trái là đến Dinh Độc Lập.

Thấy mọi người vẫn tần ngần vì mảnh bản đồ quá nhỏ và sơ lược Toàn nhắc:

- Tạm thời cứ như vậy đã, vào trong ấy nếu cần tìm dân mà hỏi. Còn bây giờ thì về chuẩn bị đi đã!

Rời khỏi cuộc họp Luông đi như chạy về xe mình, Trang với Thọ đang lau chùi mấy khẩu đại liên, Duyệt thì hí húi nấu cơm. Gần về tới xe Luông đã gọi:

- Bỏ hết đấy! Lại đây đã!

- Có việc gì mà quan trọng thế anh?- Trang thủng thẳng.

- Quan trọng lắm chứ!- Luông lúc nào cũng hay quan trọng hoá vấn đề.

Đợi cho cả ba anh em đã ngồi vây quanh Luông mới giở tấm bản đồ du lịch ra, hắn trịnh trọng:

- Đại đội ta nằm trong lực lượng thọc sâu của quân đoàn, có nhiệm vụ đánh chiếm Dinh Độc Lập, đường tiến công là như thế này- Luông di ngón tay trỏ to đùng của mình theo con đường xa lộ- Từ xa lộ qua cầu Sài Gòn, cầu Thị Nghè rồi cứ đi thẳng đến ngã tư thứ bảy thì rẽ trái là đến dinh.

Trang giật lấy tấm bản đồ, nó xoay xoay tấm bản đồ cho trùng với hướng thực tế rồi lẩm bẩm:

- Đang đánh nhau bỏ mẹ thằng đếch nào mà đếm được đến ngã tư thứ mấy! Tại sao không đi theo đường này này- Trang di ngón tay theo đường Nguyễn Bỉnh Khiêm- Đến trước cửa Sở Thú theo đại lộ Thống Nhất thọc thẳng vào Dinh có dễ hơn không?

- Thôi được rồi! Đi đường nào lúc đó sẽ tính! Thọ đâu, lá cờ mới vẫn còn chứ!

- Còn chứ! Ông không biết chứ bây giờ xe mình có một lá cờ đẹp tuyệt.

Chả là trong những đêm hành quân dọc đường Một chỉ có pháo thủ Thọ thức với Trang, cậu ta bắc cái đệm ngồi ngay cạnh cửa lái xe, thỉnh thoảng lại mồi một điếu thuốc cắm vào miệng Trang. Đoạn qua Phan Thiết thấy cờ treo ngang đường rõ nhiều và đẹp Thọ bảo Trang dừng lại, hai đứa công kênh nhau lên gỡ lấy một lá. So với cờ được phát thì lá cờ này to hơn, mới hơn mỗi tội nửa màu xanh hơi đậm hơn một chút.

- Thế thì tốt rồi! Bây giờ cứ cắm sẵn vào đốt ăn- ten thứ tư để trong vành tháp pháo, vào được Dinh rồi tôi với Thọ sẽ lên cắm cờ, Trang với Duyệt ở dưới bảo vệ. Dẫu có chết trên đường lên cắm cờ cũng là một vinh dự lớn.

- Bố này hôm nay “hăng tiết vịt” nhỉ? - Trang lại trêu.

- Thật thế đấy! Không phải đùa đâu nhé!- Luông trừng mắt nhấn mạnh.

(Còn nữa)

NKN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét