Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

CHƯƠNG 2: THỜI SINH VIÊN CỦA CHÚNG MÌNH (Tiếp theo và hết)

Nhớ về sinh hoạt học tập lao động vui nhộn ở nơi sơ tán, dĩ nhiên không thể quên tình yêu của tôi và MQ. Sau khi làm thân, kết thân với nhau, và thừa nhận yêu nhau, chúng tôi hay cùng học thi, rủ nhau đào sắn trên rừng, hái sim trên đồi, đồi cao và xa xa lắm. Tối nào sáng trăng là hai đứa thường hẹn hò nhau leo lên đồi ngay gần chỗ ở, đồi đầy hoa mua tim tím, chọn một chỗ tương đối bằng phẳng. Chúng tôi ôm nhau không biết chán, và hồi hộp nhìn nhau dưới ánh trăng hiền dịu của núi đồi mênh mông, bình lặng. Tóc tôi hồi đó rất dài và dày, tôi gội đầu bồ kết và chanh nên mượt óng. Tôi tựa vào vai MQ mơ màng nhưng MQ thích bế hẳn tôi vào lòng để bạn hôn cơ. Thi thoảng, buổi tối, hai đứa còn lẻn ra ngay sau nhà (là rừng, là đồi sim rồi) để ngồi bên nhau. Chuyện thì chả có gì nhiều, chỉ hôn và đặt tay lên bộ ngực tươi trẻ của bạn gái là MQ giỏi thôi.
                H
àng tháng, tôi được học bổng 17 đồng. Chị Hiền Thục gửi thêm cho tôi 10 đồng nữa. Tiền ăn nộp 18 đồng, còn lại tôi chi dùng cho sách vở, đồ dùng lặt vặt, xà phòng khăn mặt…tạm đủ.
MQ được học bổng 32 đồng,loại cao nhất. Chàng luôn lo lắng thương sót người yêu ít tiền, thi thoảng dúi năm đồng kẹp vào quyển vở trong có cả lá thư tỏ tình hoặc bài thơ gì đó đưa cho tôi. Tôi cảm động vì tấm lòng và sự quan tâm ấy nhưng tôi chỉ nhận thư và trả lại tiền. Tôi ý thức rất rõ là mình không được phụ thuộc và “lợi dụng vật chất” đối với người yêu.
              MQ yêu tôi, bị phân tán tư tưởng nên thi thường bị điểm xoàng xĩnh. Mỗi lần ôn thi, hai đứa lại ra bờ suối truy bài. Tôi luôn tự nhủ phải tập trung học để điểm thi cao hơn khi chưa yêu, như thế không ai nói gì mình được, và tôi đã toại nguyện. Nhưng MQ thì chịu chết, quanh quẩn ngắm nhìn người yêu rồi tuôn ra mấy vần thơ hơn thơ "con cóc" một ít thì không sao học được. Có truy bài thì đến lượt mình, MQ trình bày chẳng ra sao cả. Ngồi học trên lớp, tôi ngồi bàn trên, MQ ngồi bàn dưới. Bằng mọi cách, MQ loay hoay phải chạm tay vào lưng tôi mới yên, thế thì nghe giảng gì chứ? Tôi thích MQ làm thế nhưng sợ bạn bè trông thấy nên lòng dạ thấp thỏm, nghe thầy cũng câu được câu chăng. Về phần mình, từ khi yêu bạn, tôi trở nên dịu dàng hơn, nữ tính hơn. Tôi vá quần áo cho bạn theo kiểu mạng rất tỉ mỉ. Mọi khi tôi khâu vá quần áo của tôi thì mũi chỉ thật to, to y như các mũi khâu của me tôi phô ra trong mấy cái quần si líp của tôi vậy. Bây giờ thì khác, tôi khâu mũi ngắn và cố đều thẳng hàng thẳng lối. Tôi sợ bị bạn chê cười vì miếng vá xấu xí vụng về. Thế mà đâm ra hay! Mỗi lần vá quần áo cho bạn, má tôi lại ửng hồng, phần vì trời mùa đông rét mướt mải tập trung nên máu dồn lên mặt, phần vì ngượng ngùng xấu hổ khi biết bạn đang nhìn tôi chăm chú nếu không nói là chằm chặp, vì bất chợt mỗi khi tôi nhìn trộm bạn đều bắt gặp ánh mắt thật đặc biệt. MQ có đôi mắt to đen và trong sáng, bình thường thì đó là đôi mắt ngây thơ, nhưng khi yêu rồi thì đó là đôi mắt hiền dịu mà tươi vui đầy sức sống, chứa chan hy vọng và nồng nàn say đắm của một chàng trai mới lớn trong tình yêu đầu tiên.
            Suốt mấy năm học sơ tán, mặc dù sống thiếu thốn vất vả nhưng tôi vẫn lớn lên, khỏe mạnh và học giỏi hơn, điểm thi cao ngất ngưởng ít nhất là hơn hẳn MQ. Nhưng thực chất, tôi nghĩ MQ học chắc hơn tôi, sâu sắc hơn tôi. Tôi chỉ nhanh nhanh thôi, mà hời hợt. Môn vật lí cũng vậy, tôi học ào ào nhưng có bao giờ mắc được mạch điện nào đâu, cũng chả giải thích được bao nhiêu hiện tượng trong thực tế. Từ năm thứ ba, chúng tôi phân ban. Tôi ở ban Phương pháp tính, còn MQ ở  ban Vận trù học. Khi làm luận văn tốt nghiệp, MQ về Hà Nội, còn tôi vẫn ở khu sơ tán. Thầy Phan Văn Hạp hướng dẫn tôi cả khóa luận năm thứ ba và luận án tốt nghiệp năm thứ tư. Luận án của tôi có nội dung giải gần đúng một phương trình đạo hàm riêng, mà muốn dùng phương pháp giải xấp xỉ (đưa về hệ phương trình tuyến tính) thì trước hết phải tìm ra một hàm số là nhân của phương trình tích phân, nếu không tìm ra thì chẳng thể viết được tí gì cho luận văn cả. Tôi đã làm việc đó trong một tâm trạng hết sức lo âu. Tôi vừa nhớ bạn ở xa, vừa lo nghĩ ra cái hàm số chết tiệt đó. Hàng ngày tôi dạo một mình lang thang qua các quả đồi đầy hoa sim và hoa mua tím đỏ rực rỡ, mà lòng buồn vô hạn. Nhìn chung quanh, và cả MQ nữa qua thư từ, mọi người đang viết mỗi ngày một ít trang, trong khi luận văn của mình trắng tinh tôi sốt ruột lắm. Nhưng rồi chắc Trời thương, nên bỗng nhiên sau bẩy ngày trắc trở, một hàm số vụt đến với tôi khá đơn giản. Tôi thử một số Test thấy phù hợp, thế là tôi thực sự bắt tay vào công trình đầy lý sự và những con tính. Tôi mải mê đọc tài liệu tham khảo, rồi viết luận văn một mạch trong một tuần nữa là xong. Thế là tôi lại được chơi, trong khi các bạn vẫn loay hoay viết. Thật là hú vía. Kết quả vui lắm, khi ra hội đồng bảo vệ, tôi được điểm 5 tròn trĩnh, điểm cao tuyệt đối thời bấy giờ, mặc dù có hai thầy trong hội đồng "vặn" tôi đủ thứ. MQ làm luận văn ở Hà Nội, ngày ngày gửi thư lên cho tôi. Tôi nhớ bạn quá mà chẳng làm thế nào được. Luận văn thì làm xong rồi. Tôi cứ đi chơi tha thẩn một mình, tôi có ngồi viết thư cho bạn nhưng làm sao hết được thời gian.
             Nhanh quá mất thôi, một năm học ở Hà Nội với ba năm sơ tán vụt trôi đi. Chúng tôi thi tốt nghiệp, bảo vệ luận văn, rồi ra trường, ngày
20/8/1968.
. Ai về quê người ấy. Riêng hai chúng tôi ở lại núi rừng Thái Nguyên một đêm rồi hôm sau mới về Hà Nội. Đêm ấy, chúng tôi nằm bên nhau trên cùng một giường, trong cùng một phòng. Chẳng có ai khác cả. Chỉ có tiếng côn trùng, và tiếng xào xạc của lá. Chúng tôi yêu nhau nhưng không đi quá giới hạn. Sau này, chồng tôi bảo anh tiếc quá sao đêm ấy không “mạnh dạn” lên. Tôi thì cười và bảo nếu anh có gì mạnh dạn quá là tôi sẽ bỏ anh ngay, tôi không chấp nhận “ăn cơm trước kẻng” như một số người hay mắc. “ Nam nữ thụ thụ bất thân” mà, chúng tôi nằm bên nhau và thi thoảng không kiềm chế được, MQ còn nằm lên người tôi mấy phút thế là ghê gớm lắm rồi còn gì nữa.
             Chúng tôi đi bộ, đi ô tô để ra Thái Nguyên và từ đó đi tàu đêm về Hà Nội. Có đoạn phải lội qua suối nước quá đầu gối. Tầu cứng chặt như nêm, chúng tôi khó khăn lắm mới chạm được vào nhau và chỉ nhìn nhau không biết chán. Về đến nhà là trời sáng. Hai đứa về tạm nhà tôi, sau đó MQ mới về với má ở tận Hải Dương. Me tôi thấy hai đứa đi đêm về với nhau sau cả một hành trình dài, có vẻ không thú vị gì. Vốn bà đã không muốn chúng tôi thân nhau, yêu nhau thì càng quá thể lắm. Từ lâu nay rồi, me tôi và nói chung cả nhà không thích tôi thân với MQ. Chỉ có chị Hiền Thục ủng hộ, vì chị dạy Toán ở Đại học Nông nghiệp I, chị rất thân với học sinh miền Nam, nay thấy em mình thân với MQ cũng là học sinh miền Nam, nên chị rất vui. Bố tôi thì không ngăn cản thô như me, nhưng có một lần đã nói chuyện với tôi và bảo: “Bố nghĩ rằng con còn trẻ lắm, ra trường rồi con đi làm, con có thể gặp một người đàn ông lớn hơn hẳn con, lại có địa vị nữa. Nếu con yêu và lấy người ta con sẽ đựợc sung sướng hạnh phúc hơn. Trong gia đình, đàn ông phải là trụ cột để người vợ dựa vào. Chứ con yêu bạn bè cùng lứa, trình độ không hơn con, quê ở quá xa, thì không thuận đâu. Con nên suy nghĩ kỹ đi.” Tôi không dám nói gì chỉ im lặng. Thật ra tôi biết, bố tôi còn không thích tôi yêu và lấy MQ vì bạn là con của một gia đình cách mạng tập kết ra Bắc. Bố tôi sợ hai gia đình không hợp nhau, ông luôn có mặc cảm và một chút bất ổn về tinh thần sau những gì xảy ra ở quê với gia đình tôi. Nhưng mãi sau này, khi biết rằng ba má MQ đều là con nhà nho, gia đình giầu có, hiến hết bao nhiêu ruộng vườn trâu bò, bố tôi mới nguôi đi phần nào. Mà cái chính là tôi vẫn một mực kết thân và yêu MQ, thành ra cuối cùng gia đình đã chiều theo. Bố tôi còn đi xem tử vi cho hai đứa. Ông thầy tử vi bảo rằng, chúng tôi xung tuổi nhau. Nếu thành vợ chồng, không hòa hợp mà cãi nhau liên miên thì còn tạm sống được, bằng không rủi hai đứa yêu nhau thắm thiết thì tôi sẽ khổ, giữa đường đứt gánh, nghĩa là chồng tôi chết sớm, bỏ tôi một mình góa bụa. Ôi cái số tử vi sao mà ghê gớm. Bố tôi nhờ xem xong, suy tư và yên lặng. Bố tôi không dám nói cho tôi nghe, sợ rằng tôi khó sống yên bình. Tôi không bỏ MQ, nhưng cả đời lo lắng day dứt hoài vì những lời tiên tri ấy. Thành ra bố chỉ nói riêng với chị Thùy Trinh và yêu cầu giữ bí mật về chuyện này. Về sau, khi chồng tôi mất rồi, chị mới kể lại cho tôi chuyện tử vi đó. Tôi đau đớn nhưng thầm cảm ơn bố tôi, người cha rất mực tinh tế, tuy con gái lấy chồng mình không ưng ý- nhưng một khi đã cảm nhận đựơc tình yêu và sự gắn bó của chúng- thì vẫn tôn trọng các con và giải thích rằng đó là số phận, là định mệnh của mỗi con người.

              
             Trích từ hồi kí NƯỚC MẮT VÀ NỤ CƯỜI
                                   Bùi Thị Kim Thư
                                    ( Hết chương 2)

2 nhận xét:

  1. Tình yêu sinh viên hay thật đấy .Mình cũng có một mối tình thời sinh viên giông giống như của bạn. Đoạn kết thì khác một chút :Hai đứa không được "nhà gái" đồng ý,vì nhà cô ấy ở Hà Nội còn mình thì Nhà Quê MỘT CỤC ! Anh cô ấy lại là Trưởng Khoa nên đã can thiệp vào chuyện này,rồi kéo em cho một người bạn ở Khu Học Xá Trung Quốc về nước.Cuối cùng cô ấy cũng không nghe,và đi miễn cưỡng đi lấy một người khác,sau khi biết mình tự ái,chia tay và xung phong ĐI B .Rất lạ,là đến giờ,khi con cái đều là tiến sỹ giảng dạy ở nước ngoài...nhưng vẫn tuyên bố "Đời tôi chỉ yêu mỗi ông DỰ" ! & LẤY MỘT ÔNG CHỒNG !

    Trả lờiXóa
  2. MQ cảm ơn anh Duy Dự đọc hồi ký của MQ và luôn có những lời bình hoặc chia sẻ. Chuyện tình của anh không thành thật đáng tiếc, nhưng nó là "SỐ" ấy mà.
    Mong anh luôn khỏe, hạnh phúc và an lành bên gia đình thân yêu ạ. Mong anh có nhiều cảm hứng sáng tác thơ hay.

    Trả lờiXóa