Hướng về ngày 20/11: TRUYỆN VUI VUI CỦA THANH DẠ VIẾT TẶNG CƯ DÂN XÓM LÀM NGHỀ GÕ ĐẦU TRẺ VÀ CÁC BÀ MỆNH PHỤ PHU NHÂN CỦA XÓM .
Ở cái xóm nhỏ có tên là T.A kia có mấy ông giáo già về hưu, tính ra cũng được ngót chục năm rồi. Gần đây theo phong trào CẢ NƯỚC LÀM THƠ, nên các vị cũng tự đứng ra lập CLB THƠ XÓM. CÂU LẠC BỘ chịu sự lãnh đạo toàn diện, triệt để của Hội-Hưu-Trí xóm. Nói vậy, có người sẽ bĩu môi coi thường. Song với mấy ông già này thì, cứ như bắt được vàng. Bởi, sau những năm tháng làm nghề “lái đò”trong chiến tranh gian khổ, thì đây là lúc lên chốn thiên đường! Con cái thì chúng đã “chồng nào vợ nấy”cả rồi, không phải bận tâm mấy nữa. Vợ thì cũng “trâu qua xá, mạ qua thì”, nên cũng chẳng thiết gì đến các ông về cái “khoản kia”. Vì thế các ông cảm thấy cô đơn, thừa thãi đối với gia đình. Thật may mắn ở đời lại sinh ra cái Hội hưu…(có người còn gọi là hội HƯƠU hội NAI gì nữa không biết). Mặc kệ! Họ muốn gọi là gì thì gọi; Nhưng nó là nơi cho mọi người gặp gỡ, giao lưu, xả strees…là khoái lắm rồi. Trong sự gặp gỡ này lại có được người “đồng chí, đồng ý, đồng tình” thì còn gì bằng! Bởi vậy ba thày này tự nhiên trở thành nhóm TÂM GIAO. Các bà xã của ba thầy thì cứ gọi là TAM HỢP.
Thực ra, mỗi thày một hoàn cảnh khác nhau: Thày có vợ rất hiền, Thầy có vợ rất dữ, Thầy có vợ trung bình…;Song ba thày đều có một điểm chung; Đó là rất …yêu và…sợ vợ. Bởi thế, cứ mỗi khi đến ngày có liên quan tới phụ nữ là các thày lại bí mật gặp nhau bàn cách “đối phó”. Lần này là lần thứ bao nhiêu không rõ, song xem ra có vẻ hệ trọng lắm. Mở đầu cuộc họp, thầy trưởng nhóm tuyên bố: Không như những lần trước, tặng phẩm cứ bằng vật chất thô thiển, tầm thường (dù là dây truyền vàng, nhẫn đá quý…); Mà, lần này phải là tặng phẩm tinh thần cao quý, thiêng liêng. Đó là THƠ ! Vậy tôi đề nghị chúng ta sẽ làm chung một bài thơ nói về vợ của chúng ta rồi in ra cho mỗi người một bản. Như vậy mỗi thày sẽ lần lượt góp vào một câu, đến khi nào hết ý thì thôi. Hai thày kia cảm thấy bất ngờ và cực kỳ phấn chấn, hưởng ứng tắp lự cái sáng kiến của thày trưởng nhóm. Một thày hắng giọng đọc luôn: VỢ HIỀN LÀ MẸ-THỨ-HAI! Tuyệt quá! Tuyệt vời ! -Thầy trưởng nhóm buột miệng khen, Rồi giục thầy còn lại đọc tiếp :VỢ DỮ... NHƯ THỂ... CON NAI CÓ SỪNG! Không đúng ! Con nai vừa ngơ ngác hiền lành lại vừa có nhung để bổ dưỡng sức khỏe. Dữ như thế thì đến tôi cũng yêu, cũng quý đấy... Câu này phải để tôi làm mới đạt, bởi tôi có thực tế rất sinh động: VỢ DỮ... ĐÍCH THỊ LÀ... CAI-TÙ-NHÀ. Vừa đọc xong, ngoài cổng có tiếng quát chõ vào:"Ông nhà thơ nửa mùa, nửa vụ ơi, có ở trong đó không hả ???...". Nghe tiếng quát chưa dứt, thày trưởng nhóm đã cao giọng thưa: Tôi đây! Tôi đây! Rồi chạy mất dép.
Hai thày còn lại ngơ ngác hỏi nhau: Còn thêm gì nữa không? Hết ý chửa? Hết ý !...
PHỐ HÓP NAM HỒNG 15-9-2011 TD
Úi cha truyện vui và hóm đọc thú ra phết.Tuy nhiên trong thực tế thì tốt nhất là đừng có dại mà chê vợ đó nha. Bởi vì " Vợ là sắc chỉ Vua ban/ Có sao dùng vậy chớ bàn đúng sai"
Trả lờiXóaVẫn DÙNG đấy chứ,hỡi ai
Trả lờiXóaCó đâu đem vứt ra ngoài chợ đâu
Ngày xưa CÁC CỤ có câu
Vợ như DÂY DỢ trói nhau suốt đời
Trói nhau bằng SỢI DÂY TỜI
Vua ban SẮC ấy thì TRỜI cũng tiêu