Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011

TÌNH BẠN CHÂN THÀNH 1

          

     Tôi có thể nói như thế về hắn. Hắn cùng lớp tôi hồi học ở trường cấp3 Sao Đỏ-Chí Linh (Khóa 1968-1971). Thực ra tôi nghe chuyện hắn từ lúc chưa học cùng nhau, qua chuyện kể của ĐVN ngày ấy. Vì N và hắn cùng trong đội học sinh giỏi toán, được huyện tập trung bồi dưỡng để thi tỉnh. Biệt tài của hắn lúc bấy giờ khiến cả nhóm phải nể phục là: "Chạy xe đạp không phanh trên bờ ruộng quanh co tùy ý". Mà lại là xe đua Liên Xô nữa chứ. Quả thật sau này học chung tôi thấy hắn còn đi chiếc xe đạp đó, có thể nói chỉ có khung xe với bánh xe ngoài ra chẳng còn gì nữa. Xe hắn giống như người cởi trần vậy. Hắn học thì giỏi thật, chỉ một học kì là cướp mất chức lớp phó học tập của tôi. Hắn cao lêu nghêu nhưng không béo nhìn hóa ra lòng khòng chứ đâu có phong độ như bây giờ. Tôi cảm phục cái tư chất trong con người hắn vì hắn học giỏi toàn diện. Chỉ mỗi tội ngô nghê về tình yêu, hình như lúc ấy trong hắn không có khái niệm "yêu", dù cũng đã 18 tuổi.
    Rời ghế nhà trường tháng 5/1971, chiến tranh buộc chúng tôi phải xa nhau. Sau này do cuộc sống thăng trầm của đời tôi mà tôi không còn gặp lại được bạn bè có chức quyền như hắn nữa. Nhưng dù tôi có thế nào thì hắn cũng nhớ tôi và nhất định tìm tôi cũng như tìm những người bạn khác. Thế rồi chẳng biết hắn có thông tin về tôi từ đâu mà sau mấy mươi năm xa cách, hắn tìm ra tôi thật. Hôm ấy hắn mang quân hàm trung tá QĐNDVN. Hắn cao to, oách lắm. Vào cơ quan tôi (bệnh viện TN-ĐN) tìm hỏi Thảo. Tôi đang họp ở hội trường cơ quan, được cô văn thư vào nói nhỏ: "Có ông công an nào tìm gặp anh". Hắn làm người ta sợ, lo cho tôi có án gì chăng mà lại bị công an tìm hỏi?. Tôi cũng bất ngờ, chẳng hiểu gì cả nhưng cũng cứ ra. Hóa ra là ông bộ đội chứ có phải ông công an đâu. Tôi định thần kỹ lại rồi hô to: "Nguyệt". Hai thằng tôi lao vào ôm lấy nhau. Hắn bảo: "Tao tưởng mày không nhận ra tao, tao sẽ quay lại đi luôn. "Tôi quá bất ngờ và xúc động trước tình bạn chân thành và quá đỗi thân thương ấy. Tôi xin phép nghỉ họp ngay, đưa thằng bạn về nhà mình ở ngoài cổng bệnh viện. Cả cơ quan tôi cũng giáo giác nhìn theo, không hiểu sao ông Thảo lại có những người bạn là sĩ quan to đến thế? Họ nể phục, dĩ nhiên tôi rất tự hào. Mà tính tôi hắn cũng lạ gì, thích hình thức hơn cả tiền bạc. Tôi vẫn nghĩ: "Cái danh dự mà bạn bè mang lại cho mình đôi khi có tiền không mua được."
    Thế rồi chúng tôi nhậu (uống rượu) cả buổi chiều hôm ấy, mượn rượu tâm giao. Nhà tôi lúc ấy cũng còn nghèo lắm, có mỗi cái xác nhà với một cái giường. Đêm ấy tôi đuổi vợ con xuống nằm đất, hai thằng tôi ôm nhau ngủ trên giường, hắn ngáy to đến nỗi cả nhà không ngủ được. Tôi nghĩ cái thằng này mà thời chiến ngủ ngoài xe tăng chắc biệt kích trong rừng cách1km nó cũng phát hiện. Sáng hôm sau tôi lấy xe máy 82 chở hắn qua trường HSQ Tăng Thiết Giáp ở Long Thành. Quả thật hai thằng to và nặng quá,chiếc xe cứ ì ra khi lên dốc cầu An Viễn.
     Sau này cứ mỗi lần vào Nam công tác, hắn thế nào cũng thu xếp thăm tôi. được cái vợ tôi cũng hiếu khách và coi hắn như người anh trai của mình, các con tôi thì quý hắn như ông bác họ.


còn nữa....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét