Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011

XUÂN THẢO ĐỒNG NAI XIN KÍNH CHÀO TRANG "TRI ÂN CUỘC ĐỜI".

- Thằng bạn tôi: Nguyễn Khắc Nguyệt bảo tôi ba chìm bảy nổi chín lênh đênh chứ thực tế tôi là: Bảy chìm chỉ có ba nổi còn tới mười mấy cái lênh đênh cơ. Đúng là thằng khổ đối nghịch với thằng sướng (K) bạn tôi. Thằng bạn tôi nó nói đúng: Thằng sướng nó sướng bao nhiêu thì thằng khổ này khổ bấy nhiêu. Chẳng là ông nội tôi có mỗi một người con là bố tôi, mẹ tôi cũng con một. Các cụ sợ sau này con cháu thất bát nên mong muốn sống thảo hiền. Ông tôi vốn là thầy kí có chút vốn chữ nho nhưng lại sống với Tây (chuyên chụp ảnh ở tiệm dành cho Tây, đầm) Ước mong có bầy cháu là mười thằng cháu trai để ra sông kéo chuông vàng (Trời cho). Nên cụ đặt tên trước hết cả, mà không hiểu sao chỉ có chín cái tên được đặt trước là: Thảo, Hiền, Phúc, Lộc, Lưu, Truyền, Vạn, Triệu, Long. Vậy mà bố mẹ tôi sinh hạ chín anh em tôi thật, chỉ khác từ đứa thứ sáu mang tên khác là: Thoa, Nhung, Hợi, Hanh.
- Có một ông thầy phán rằng: Sai lầm của ông tôi là đứa cháu đầu lòng, đích tôn đem đặt tên là Thảo thì chẳng còn giữ được gì nữa, nghèo suốt đời. Thảo là con thứ thì tốt hơn, khá hơn. Lại thêm khi bố mẹ tôi sinh năm người con trai (ngũ quỷ) thì hạ sinh một cô em gái lại đặt tên là Thoa. Tôi nhớ khi ấy tôi còn nhỏ (12 tuổi) nhà nghèo lắm, bà nội tôi: Con độc, cháu đàn phải vào Đồng Châu xã Hoàng Hoa Thám phá rừng trồng sắn để chu cấp cho chúng tôi ăn học. Năm 1965 tôi 12 tuổi phải đi bộ từ ngoài xã Tân Dân vào Đồng Châu khoảng 30km để lấy sắn tươi về cho gia đình ăn (mỗi tuần một lần vào ngày thứ bảy và chủ nhật). Hôm đó tôi khoe với bà, mẹ cháu đẻ em gái rồi, đặt tên là Nguyễn Thị Kim Thoa. Bà tôi nói ngay "Sao không đặt tên nó là Nhàn lại đặt tên là Thoa. Kim Thoa Thúy Kiều, hồng nhan bạc mệnh". Không ngờ bà nói đúng, em tôi 21 tuổi đẹp như tranh vẽ vừa mới có chồng, có con chưa đầy 1 tuổi, em đã vĩnh viễn ra đi (1986).
- Chẳng biết ông thầy phán kia phán có đúng không, nhưng ngẫm cuộc đời tôi khổ thật. Nhà nghèo lắm, em đông, bố yếu mẹ hiền lành, chỉ biết ra đồng làm rồi về nhà theo tiếng kẻng của hợp tác xã nông nghiệp. Năm anh em trai chúng tôi lớn thằng nào ra chiến trường thằng ấy.Từ chống Mỹ đến chống bành chướng BK, có đâu giúp được mẹ cha. Năm 28 tuổi chưa lập gia đình, tôi đã phải lo ma cho bố, rồi năm sau tiếp lo ma cho ông nội. Dựng vợ gả chồng cho 3 người em xong tôi mới đi lập gia đình.
- Vợ tôi dân vùng Chi Ngãi xã Cộng Hòa quả là con người đầy can đảm và nghị lực. Không hiểu nàng yêu tôi đến đâu nhưng đúng là ghé vai gánh vác gần như toàn bộ cái bè sắp vỡ lại phải kéo ngược dòng cùng với tôi. Bây giờ nghĩ lại quá khứ cuộc đời tôi sợ lắm, mà cũng tự hào lắm. Muốn tri ân lắm: Những người như mẹ cha sinh ra mình, như thầy cô dạy bảo mình, như vợ yêu ghé vai gánh vác với mình, như bạn bè yêu quý, như đồng đội thân thương.
- Thật may mắn cho tôi có được trang: "Tri Ân Cuộc Đời" để dốc bầu tâm sự, gởi gắm yêu thương, trăn trở cuộc đời. Xin cám ơn "Tri Ân", cám ơn dự án 1044. Tôi thật sự xúc động khi biết mình không bị bỏ rơi. Ôi! thầy cô tôi, đồng đội tôi, bạn bè tôi những người tưởng như thánh thiện. Phải chăng cũng nhờ sự hướng thiện từ ban đầu ông nội tôi mong muốn mà cuộc đời tôi có hồi kết không tồi?. Cho dù chưa có tới đâu.
- Một lần nữa Thảo tôi xin biết ơn tất cả những tình cảm tốt đẹp đã ưu ái dành cho Thảo, đến với Thảo.

Xin chân thành cảm ơn!

Đồng Nai - 3/8/2011.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét