Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2015

MỘT BÀI THƠ ĐĂNG LẠI

       Hươu Sao xin thay mặt Ban Quản Trị và Ban Biên Tập Blog TRI ÂN CUỘC ĐỜI đăng lại bài thơ BỐN MƯƠI NĂM MỘT CHẶNG ĐƯỜNG. Bài thơ này đã từng lên trang Blog những ngày đầu tiên. Nay chúng tôi xin giới thiệu: tác giả chính thức của bài thơ là anh Đỗ Văn Nghị thành viên mới của Xóm Tri ân. Mời mọi người cùng đọc lại.

BỐN MƯƠI NĂM MỘT CHẶNG ĐƯỜNG 
(Tặng đồng đội C3, D641, E2 Hải Hưng, nhập ngũ 13/5/1971)

Đất nước chiến tranh
Chúng tôi học hành dang dở
Chưa là thầy, không là thợ
Nhập ngũ ngày 13 tháng 5
Sông Kinh Thầy mùa ấy nước xanh trong
Bến Vạn, xã Tân Dân tiễn chúng tôi vào lính
Những chuyến đò chở nặng
Cứ nghiêng về một bên
Phía bờ có những người thân
Những bàn tay vẫy mãi
Chúng tôi đi và hẹn ngày trở lại
Thế mà đã 40 năm…
                        *
                     *    *
Sau mấy ngày đầu ở Xạ Sơn
"Xê Ba" về Lê Ninh, Lê Xá
Như bao đợt luyện quân, chúng tôi tập tành vất vả
Nào bắn súng, đâm lê
Tập đội ngũ chính qui
Tập hành quân mang nặng
Tất cả hướng tới ngày ra trận
Đất đồi Kinh Môn chúng tôi tập đào hầm
Sáng, trưa, chiều tập gùi gạch trên lưng
Doanh trại là nhà dân, hội trường là sân Hợp tác
Là nơi tập trung sinh hoạt
Học những bài chính trị đầu tiên
Học Nghị quyết 19 Trung ương
Chính trị viên Như giảng bài và hay cầm nhịp hát
Đại đội trưởng Vượng hô nghiêm, vang như tiếng gầm của cọp
Đại đội phó Doãn cao to, chuyên việc hậu cần
Bữa ăn thì bày trên sân
Sáu đứa một mâm, hai xoong một đĩa
Cơm đâu mà no bụng trẻ
Nhiều cậu ăn xong còn vòng đánh “tăng hai”
Bà con thương, dành thêm cho rổ sắn, đĩa khoai
Chúng tôi có thêm cha, thêm mẹ
Và còn nhiều hơn thế nữa
Có chàng còn tìm được người yêu
Chẳng có mấy thời gian gặp nhau
Thế là bỏ gác
Thế là lại làm khổ bao nhiêu người khác
Đang đêm báo động đi tìm
Cứ thế, cứ thế, chúng tôi cứ thế luyện rèn
Như những mũi giáo, lưỡi gươm mài sắc
Như những đại bàng non tập bay trên mặt đất
Chờ ngày thẳng cánh cao xanh…
                           *
                       *      *
Ba tháng huấn luyện trôi nhanh
Chúng tôi được tung vào cuộc chiến
Đêm tiễn biệt, ga Lai Vu biết bao bịn rịn
Nhiều nước mắt đã rơi
Những chàng lính trẻ mười tám, đôi mươi
Có cậu khóc òa như con trẻ
Chuyến tầu không đèn lao trong đêm vội vã
Từ ấy chúng tôi đi…
                           *
                        *     *
Sông Kinh Thầy lại vào mùa nước to
Lũ dọa vỡ đê Nam Sách
Tiếng trống cứu làng dồn dập
Theo chúng tôi vào đến tận Trường Sơn
Người ra đi, người ở nhà nào biết ai khổ hơn
Nước ngập ngang trời ba tháng
Nhà cửa ruộng vườn ngâm trong nước trắng
Mẹ tôi gầy, thao thức hàng đêm
Mẹ thương các con không đủ cái ăn
Mẹ thương con trai mẹ vừa ra mặt trận
Mẹ thương cha nhiều đêm ngồi như pho tượng
Cha càng gầy đôi mắt trũng sâu
Lúc ấy chúng tôi đang ở đâu, ở đâu?
Chiến trường rất rộng
Chiến trường nhiều bom đạn
Chúng tôi thì còn rất ngu ngơ
Bỏ lại sau lưng những tháng năm trẻ thơ
Chúng tôi buộc mình phải lớn
Như vừa mới hôm qua cuộc đời một thoáng
Thế mà đã bốn mươi năm…
                      *
                  *      *
Chúng tôi giờ nhiều người đã lên ông
Nội, ngoại, gái, trai đầy đủ
Có người còn nhiều lam lũ
Có người đã về với trời xanh
Nhưng những ngày đầu tiên
Chúng tôi còn nhớ mãi
Để đến tháng Năm lại háo hức tìm về đồng đội
Chỉ để nhìn thấy mặt nhau
Hỏi thăm vài câu
Thế là sung sướng
Người hôm nay đeo quân hàm cấp tướng
Hay lo ruộng vườn làm bác nông dân
Tất cả chúng tôi là lứa nhập ngũ tháng Năm
Có chung một ngày để nhớ
Nhớ những ngày đầu tập làm chiến sĩ
Thế mà đã bốn mươi năm./.
Tác giả: Đỗ Văn Nghị
 

2 nhận xét:

  1. Đọc bài TẢN MẠN VỀ THƠ TỰ DO, trong đó Anh đã giới thiệu bài thơ BỐN MƯƠI NĂM MỘT CHẶNG ĐƯỜNG ĐỂ NHỚ của tác giả Đỗ Văn Nghị. Bài thơ mới xúc động làm sao. Nó đã nói hộ tấm lòng bao người cầm súng ra đi thời đánh Mỹ vinh quang và gian khổ mất mát hy sinh vẫn ko quên lo lắng cho người ở lại hậu phương... Ko dùng ngôn từ gì chải chuốt màu mè, chỉ lòng chân thành yêu thương bộc bạch từ trái tim đến trái tim đã truyền cảm cho người đọc dù ngoài cuộc cũng ứa trào nước mắt...

    Trương Quang Thứ

    (Tên tác giả bài thơ ở đây Đỗ Đình Tuân đã sửa lại theo đính chính của TRI ÂN CUỘC ĐỜI)

    Trả lờiXóa
  2. Cám ơn Thầy Tuân, cám ơn TRI ÂN CUỘC ĐỜI. Quá khứ luôn theo chúng ta. Quá khứ chiến tranh càng đậm nét. Một thời báo chí ta hay nói đến "Hội chứng Việt Nam" trong các cựu chiến binh Mỹ. Những người lính còn sống sau chiến tranh của chúng ta cũng có nhiều hoàn cảnh lắm, không phải ai cũng trở lại để sống một cuộc đời bình thường đâu. Là một người gắn cả đời với binh nghiệp, em hiểu điều đó và trân trọng cống hiến của những người đã vì tổ quốc, dâng trọn tuổi thanh xuân. Có mấy gia đình Việt Nam không có mất mát hy sinh?. Tìm thấy và đưa phần mộ người thân về với đất mẹ như trong bài 'đưa em lên nghĩa trang' (Mùa Quả Muộn) cũng chỉ là số ít trong hàng trăm nghìn trường hợp còn lưu lạc mà thôi. Càng thấy quí giá cuộc sống hiện tại và trân trọng trang TRI ÂN CUỘC ĐỜI, "...ta có thêm ngày nữa để yêu thương". Một lần nữa cám ơn Thầy và luôn chờ đọc những bài mới trên trang.

    Trả lờiXóa