Lần trước hí hửng làm bánh khúc để đáp ứng nguyện
vọng của phu quân. Nào ngờ, khi ăn chồng đã không khen câu nào thì chớ còn chê
đứng chê ngồi. Viết cả bài chê đăng lên blog làm mình vừa buồn vừa xấu hổ chết
đi được. Chẳng biết giấu mặt vào đâu. Bụng bảo dạ rằng : từ nay thì cạch
đến già.
Thế mà hôm
qua, bà bạn hàng xóm sang chơi lại rủ rê :
-
Thu ơi rau khúc ngoài đập nhiều lắm, lại đang đúng tầm
nữa làm bánh khúc đi. Ngon phải biết !
-
Thôi em chả dại làm nữa đâu. Lần trước hì hục làm đã
bị ông xã chê ỏng chê eo rồi. Chán lắm.
-
Tại lần trước cô say bột khô lại làm lúc rau khúc non
quá nên không ngon là đúng rồi. Bây giờ rau khúc đã nhú một chút hoa rồi làm sẽ
thơm và ngon lắm. Nhà tôi có
cối say bột nước, tôi say cho. Ta cùng làm cho vui.
Nghe bùi tai, mình
lại đồng ý. Ngay chiều hôm đó, hai chị em
ra đập nhổ rau khúc. Đúng là nhiều thật, nhổ một tẹo đã được một túi to.
Mang về sân ngồi nhặt, vừa nhặt vừa trò chuyện rôm đáo để. Chẳng mấy chốc đã có
hai rổ rau khúc đầy ắp sạch sẽ và ngon lành. Mình về nhà lấy gạo, thịt và đậu xanh mang
sang, bà bạn giục: “Thôi cô cứ về chuẩn bị cơm nước cho ông xã đi để đấy tôi
dọn cho. Tối nay tôi sẽ ngâm gạo, đỗ. Sáng mai cô sang đây hai chị em cùng làm
nhé!
Sáng
hôm sau hai chị em lại tíu tít với bao nhiêu công đoạn nào đãi gạo xay bột, nén
bột ; Lại còn đãi đỗ, thổi đỗ, xào thịt; Rồi luộc và giã lá nhào bột, giã
nhuyễn bột và lá thành những quả bột mịn màng xanh xanh trông rõ là mướt mắt.
Nhìn một loạt các nguyên vật liệu chuẩn bị sẵn, bà bạn nói như đinh đóng cột
rằng:
- Bánh lần này sẽ
ngon tuyệt cô ạ. Thế nào ông xã nhà cô cũng khen nức nở cho mà xem.
Mình thì nghi ngại
mà rằng :
- Chưa chắc đâu chị
ơi. Ông xã em khó tính lắm, lần trước em mua bánh làm ngoài chợ về ông ấy cũng
chê đấy.
Như chạm vào mạch điện, bà bạn nói một thôi một
hồi rằng:
- Chê là phải,
ngoài chợ người ta có làm bánh bằng lá khúc đâu mà là lá bắp cải già, loại chị
em mình vẫn vứt cho gà, lợn ăn ấy. Đã thế họ lại còn làm cái bánh bé tẹo và bọc
ra ngoài toàn xôi thôi, tôi chẳng bao giờ ăn thứ bánh ấy. Ông xã và các cháu
nhà tôi cũng không ăn, chỉ ăn bánh khúc nhà làm thôi.
- Thế mọi người có
khen bánh chị vẫn làm không?
-Khen nức nở ấy chứ
- Thế ạ. Thế thì
chắc ông xã em cũng khen đấy.
- Không khen thì từ
sang năm cho ông ấy nghỉ cô ạ
- Vâng, nhất định
là thế rồi!
Hai chị em vừa nặn
bánh vừa trò chuyện. Nhoắng mắt đã xong mấy chục chiếc bánh tròn tròn xinh xắn.
Bánh được xếp vào nồi hấp, mỗi chiếc đặt trên một chiếc lá mít cắt gọn có rắc
gạo nếp ngâm lên hai mặt bánh. Gớm rõ một nồi to đùng đầy đặn. Bắt đầu nổi lửa
lên và câu chuyện càng thêm phần rôm rả khi có thêm vài người hàng xóm nữa sang
chơi.
Một tiếng đồng hồ
sau thì bánh chín. Vừa bắc nồi xuống, mở vung ra, hơi bốc ngùn ngụt, một mùi
thơm rất đặc trưng của lá khúc, quyện với hương gạo nếp cái hoa vàng thành một
mùi vị thật ấn tượng khiến mọi người đứng quanh đấy đều hít hà và xuýt xoa:
Thơm quá!
Mâm bát được dọn
ra, mỗi người một chiếc bánh nóng hôi hổi, thơm lựng và bắt mắt bởi màu xanh
của bánh, màu trắng của gạo nếp. Vừa thổi vừa ăn. Bánh dẻo , thơm , có vị ngậy
của thịt lợn xào, vị bùi của đỗ xanh, vị thơm cay của hạt tiêu. Ai cũng khen
ngon quá. Nếu không làm lấy mà ăn thì chẳng bao giờ mua được bánh khúc thật và
ngon như thế này. Mình sung sướng lắm. Nghĩ đến lúc mang về chồng ăn sẽ khen
nức nở mà rung rinh. Bà bạn thì thích thú đến rạng rỡ cả mặt mày. “ Đấy, cô
thấy không tôi đã nói từ trước là bánh sẽ rất ngon mà lại. Sang năm lại làm
nhé!”
- Vâng
- À tết này cô sang
đây ta làm bánh gai nữa cô ạ. Năm vừa rồi tôi làm hơn trăm chiếc vừa ăn vừa
biếu, ai cũng thích cô Thu ạ.
- Vâng em sẽ sang
làm chung với chị để được ăn bánh gai đúng là lá gai chứ không phải bánh gai
nhuộm phẩm màu đúng không chị?
- Đúng rồi, làm lấy
ăn ngon hơn nhiều lại sạch nữa cô ạ.
- Vâng ! Thôi em
xin phép về đây.
- Ừ cô về luôn đi
để mọi người ăn cho nóng.
Mình mang bánh về
lấy ngay một chiếc mời chồng. Chồng hào hứng ăn nhưng chẳng thấy nói gì. Mình
hỏi:
- Ngon không anh?
- Ngon hơn bánh em
làm năm trước và ngon hơn bánh mua ngoài chợ nhiều nhưng có lẽ cảm giác bây giờ
của mình kém rồi nên vẫn chưa nhận ra mùi vị bánh ngày xưa mẹ làm.
Thế đấy, ai làm
được bánh khúc ra mùi vị ngày xưa cho ông xã tôi bây giờ? Khó lắm thay!
Tôi bỗng ao ước giá
như mẹ còn sống đến ngày nay để dạy tôi làm bánh khúc!
29-3-2014
Song Thu
Minh Hương ơi, mình định đua ảnh lên rồi viết bài ngay nhưng chưa viết kịp thì em đã đưa lên trian rồi. Vì thế mình phải xóa đi đăng lại nên nhận xét của em cũng bị xóa luôn. Thông cảm cho mình nhé!
Trả lờiXóaChúc Minh Hương nhiều niềm vui và may mắn. Gửi lời thăm tất cả mọi người trong đó nha!
Thân ái: Song Thu
Thưa cô không sao ạ.! Bây giờ Thầy Tuân đã nếm bao nhiêu hương vị cuộc đời rồi, trong đó có biết bao món ăn lạ và hấp dẫn, nên cái "mùi vị bánh ngày xưa của mẹ làm" mãi mãi chỉ còn trong ký ức thôi. Em chúc thày cô luôn vui và năm nào cô cũng làm bánh khúc vào mùa rau khúc chớm nở hoa cô nhé!
Trả lờiXóa