Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

Dịch Bắc hành tạp lục: Bài 10

Bài 10

Mạc phủ tức sự
幕府即事
Mạc phủ tức sự
徹夜鑼聲不暫停,
Triệt dạ la thanh bất tạm đình,
孤燈相對到天明。
Cô đăng tương đối đáo thiên minh
經旬去國心如死,
Kinh tuần khứ quốc tâm như tử,
一路逢人面盡生。
Nhất lộ phùng nhân diện tẫn sinh.
山麓積泥深沒馬,
Sơn lộc tích nê thâm một mã,
谿泉伏怪老成精。
Khê tuyền phục quái lão thành tinh.
客情至此已無限,
Khách tình chí thử dĩ vô hạn,
又是燕山萬里行。
Hựu thị Yên sơn vạn lý hành.
Dịch nghĩa: Ở trạm nghỉ chân

Suốt đêm, tiếng thanh la không ngớt.
Ta ngồi bên ngọn đèn cô đơn cho đến sáng.
Xa nước mấy tuần, lòng như chết.
Dọc đường gặp toàn người lạ.
Ở chân núi bùn ngập đến bụng ngựa.
Quái vật ẩn nấp hai bên bờ suối lâu ngày đã thành tinh.
Đến đây, tình cảm người viễn khách đã vô hạn rồi.
Huống chi cuộc hành trình đến Yên sơn (kinh đô) còn vạn dặm.

Dịch thơ: Ở trạm nghỉ chân



Suốt sáng thanh la cứ xập xình

Chong đèn ngồi đợi đến bình minh

Mấy tuần xa nước lòng như chết

Người gặp đường qua mặt khác mình

Chân núi bùn sâu ngang bụng ngựa

Suối khe quái vật đã thành tinh

Đến đây đã thấy buồn vô hạn

Vạn dặm bao giờ đến Bắc Kinh ?

                          Đỗ Đình Tuân
                             (dịch thơ)
26/6/2014
Đỗ Đình Tuân

Dáng hạ quê xưa

 
 

       Người ta thường ngợi ca cảnh sắc mùa xuân, mùa của ngàn hoa khoe sắc tỏa hương trong nắng mật vàng lung linh trải thảm. Nhưng lũ trẻ quê chúng tôi ngày ấy chỉ thích mùa nắng hạ...

      Hạ là mùa mãn khai của những loài hoa “cá tính” không chịu bon chen nở rộ vào mùa xuân. Hoa gạo đỏ căng tràn nhựa sống vươn cao cành tạo dáng khoe hoa. Hoa sen thắm tỏa hương thanh khiết chắt lọc từ đáy sâu bùn cặn ao hồ. Hoa phượng hồng như dấu son ép vào cuối dòng lưu bút trong phút giây lưu luyến chia tay bạn, giã từ trường...

    Thanh âm mùa hạ đủ cung trầm bổng. Tiếng con tu hú gọi mùa vải chín. Tiếng con chích chòe vắt vẻo vút cao. Con chào mào rộn ràng mừng nắng mới. Riêng dàn nhạc ve, tách âm ra đã đủ cả ngũ cung trầm bổng, đục khàn, thấp cao nhiều quãng tám. Nhưng lũ trẻ không quan tâm đến thanh âm cao thấp mà chỉ cố tìm các chú ve đực đang lơ ngơ lần tìm tiếng gọi của bạn tình. Ve đực chắc thịt. Cho muối và lá chanh vào nướng trên lửa rơm thơm điếc mũi.

     Sau này khi được đọc bài thơ ngụ ngôn “Ve và kiến” thấy thương hại kiếp ve nghèo vì mê nghiệp “cầm ca” nên mỗi lần đưa ve vào lửa cũng bắt chước người lớn khi làm gà thường nói lời tự an ủi “Hóa kiếp này mày ra kiếp khác”.

     Mùa hạ còn có tiếng của loài chim người xưa từng thắc mắc “Ai xui con cuốc gọi vào hè...”. Không biết cuốc gọi hè hay hè đợi cuốc nhưng hợp khúc “Vào hè” không thể thiếu tiếng con chim cuốc. Tiếng cuốc điểm đều như thanh âm bộ gõ giữ nhịp cho dàn nhạc ve sầu hòa tấu trọn ngày nắng hạ còn khắc khoải suốt canh trường như đếm nhịp thời gian .

     Khi lũ trẻ chuẩn bị săn tìm chim cuốc cũng là lúc được nghe người lớn kể sự tích loài chim này. Tích thì nhiều nhưng nhớ nhất truyện chim cuốc là hóa thân vua Vũ Đế xưa vì tin dùng gian thần nên mất nước. Quá uất ức buồn đau hóa thành chim cuốc hay còn gọi là Đỗ Vũ, Đỗ Quyên. Chim Đỗ Quyên sống chui lủi trong lùm tre, bụi rậm ven ao đầm kêu suốt mùa hè cho đến rạc người chỉ còn là cục máu. Nghe xong, lũ trẻ bỗng thấy động lòng thương cảm, quên đi chuyện lửa rơm, chanh, muối, thịt chim vàng...

     Nhưng ấn tượng nhất với lũ trẻ là mùa hạ được nghỉ hè. Nghỉ hè không phải thức khuya dậy sớm. Không phải cố thụt cổ thấp đầu để thầy không thấy mặt gọi đọc bài. Nghỉ hè được thỏa thích câu cá, đá bóng mà không phải trả lời câu hỏi đã “cài sẵn” của người lớn “Học xong chưa?”. Nghỉ hè được thoải mái dầm mình trong dòng sông nước mát, lặn ngụp chơi đùa. Anh nào chưa biết bơi thì ôm cọc cầu ao, chân đập nước ào ào loạn xạ để tập. Có anh xuống nước sợ chìm, nghiến răng tái mặt cố chịu đau để con chuồn chuồn ngô cắn rốn cho chóng biết bơi...

      Những cảm nhận mông lung về mùa hạ này chỉ định hình rõ nét khi đã thành dĩ vãng. Khoảnh khắc chợt ùa về trong ký ức của lũ trẻ xưa giờ đã trưởng thành đang ngược xuôi góc bể chân trời. Lâu lâu có việc nhà về thăm quê vào mùa hạ, nhưng dáng hạ quê xưa nay chỉ còn là hoài niệm.

     Dòng sông quê xinh vài sải quai chèo giờ đã tóp teo như con mương thiếu nước. Tiếng ve rời rạc như dàn nhạc đang so dây thử tiếng. Rặng vải cuối làng, nơi con tu hú về báo mùa quả chín nay đã mọc kín nhà, tầng thấp tầng cao. Không còn bờ bụi hồ ao để cuốc ẩn thân khản tiếng gọi hè về...

    Có phải tu hú đã chán mùa vải chín? Có phải chim Đỗ Quyên đã quên khắc khoải “Nhớ nước đau lòng...”? Có phải ve sầu đã giã nghiệp “cầm ca”, thôi sầu nhân thế? Hay vì quê xưa giờ đã hết... đất lành?

ĐÀO QUANG BẮC

Rải rác hoa...







30/6/2014
Đỗ Đình Tuân

DÒNG SÔNG TRƯỚC NHÀ

 




DÒNG SÔNG Ở TRƯỚC NHÀ TÔI
XANH TRONG NHƯ THỂ BẦU TRỜI TRONG XANH
CHỈ MONG MƯA THUẬN, GIÓ LÀNH
ĐỂ QUÊ MÃI ĐẸP BỨC TRANH THÁI BÌNH !

LÀNG HÓP 30/6/2014 - THANH DẠ

Nhớ về cách diều

Họa thơ: Nguyễn Thị Vin 
Vẳng tiếng sáo diều tưởng nhớ ai
Chàng đi biền biệt mấy năm dài
Hồn thiêng phảng phất trong đêm vắng
Nghĩa nặng vấn vương tận sớm mai
Đẹp cánh diều bay trong gió lộng
Xót âm thanh vọng giữa u hoài
Cuồng phong giận giữ gây oan nghiệt
Thân phận hẩm hưu xé nát vai 
 
Bùi Trác Trường
 
Bài xướng:  Nhớ

Đằng đẵng đêm ngày luống nhớ ai
Đường xa thăm thẳm bóng lăn dài
Người đi khuất núi gầy thân trúc
Em ở lại nhà rạc dáng mai
Hẹn biển còn đâu lời vị ngọt
Thề non nỡ để dạ u hoài
Thời gian chầm chậm pha màu tóc
Một gói ân tình trĩu nặng vai
 
 Nguyễn Thị Vin 
 

Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

Dịch Bắc hành tạp lục: Bài 9


Bài 9

Nam Quan đạo trung
南關道中
Nam Quan đạo trung
玉書捧下五雲端,
Ngọc thư 1 phủng há ngũ vân đoan 2,
萬里單車渡漢關。
Vạn lý đan xa 3 độ Hán quan 4.
一路偕來愯白髮,
Nhất lộ giai lai duy bạch phát,
二旬斫見但青山。
Nhị tuần sở kiến đãn thanh san.
君恩似海毫無報,
Quân ân tự hải hào vô báo,
春雨如膏骨自寒。
Xuân vũ 5 như cao cốt tự hàn.
王道蕩平休問訊,
Vương đạo đãng bình 6 hưu vấn tấn,
明江北上是長安。
Minh Giang 7 bắc thướng thị Trường An 8.
Dịch nghĩa: Trên đường Nam Quan

Chiếu của nhà vua từ tầng mây năm sắc ban xuống
Trên đường muôn dặm, chiếc xe lẻ loi vượt Hán quan.
Suốt dọc đường cùng ta chỉ có mái tóc bạc
Cả hai mươi ngày chỉ thấy một màu núi xanh
Ơn vua như biển chưa mảy may báo đáp
Mưa xuân như mỡ lạnh buốt xương
Ðường cái quan rộng rãi bằng phẳng, thôi hỏi thăm chi nữa
Theo dòng Minh Giang lên hướng bắc, ấy là Trường An


Dịch thơ: Trên đường Nam Quan



Chiếu vua ban xuống tự năm mây

Một chiếc xe đơn vượt ải đây

Suốt dọc đường đi cùng tóc trắng

Vài tuần chỉ thấy núi xanh vây

Ơn vua như biển chưa hề báo

Mưa móc mỡ màng buốt lắm thay

Đường cái rộng bằng chi phải hỏi

Trường An thẳng hướng bắc sông này.

                                  Đỗ Đình Tuân
                                                 (dịch thơ)


Chú thích:
  1. Ngọc thư: sắc chiếu nhà vua
  2. Vân đoan: Mây năm sắc, ý nói lệnh đi sứ
  3. Đan xa: xe ngồi được một người, xe dành cho quan chánh sứ
  4. Hán quan: cửa khẩu sang TQ, tức Trấn Nam Quam
  5. Xuân vũ: mưa xuân, ở đây chỉ ơn vua như mưa móc
  6. Đãng bình: chính đạo của đấng vương giả, ở đây tán tụng vua Thanh
  7. Tên một con sông phát nguyên từ núi Vân Mao tỉnh Quảng Đông, một nánh của nó là biên giới Việt Trung
  8. Trường An, chỉ là tiếng chỉ kinh đô nói chung, ở đây chỉ Yên Kinh (tức Bắc Kinh)

25/6/2014
Đỗ Đình Tuân

Trai lơ

Tôi là một gã trai lơ
Chuyện trò cứ phải ỡm ờ mới vui
Vợ tôi biết tính tôi rồi
Nên cho thoải mái đi chơi cùng bồ
Miễn là đủ « thuế », đủ « tô »
Ngoài ra « vượt khoán » tha hồ cho vay.
29/6/2014
Đỗ Đình Tuân

NHỚ MÃI GÒ CÔNG

Bốn hai năm ấy buổi Gò Công
Chiếm đất giữ vùng lập chiến công
Lũ lính ngụy binh  mang pháo bắn
Trên trời dưới đất lửa đan vòng

Đạn găm  mảnh trúng ở thân lưng
Giám định mấy lần cũng lại không
Nhức nhối bao lần đời khốn khó
Biết kêu chân lý ở đâu lồng

Ngày ngày sới xáo kiếm ăn đong
Phấn đấu vì dân quyết một lòng
Gian khổ khó khăn đều hứng chịu
Mặc đời nhiều kẻ vốn tâng công

Dòng sông ngày ấy hãy còn ghi
Chiến tích anh hùng cố mấy khi
Viết lại vài dòng làm kỷ niệm
Cuộc đời dâu bể nắng mưa thì
                                   VN

Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

Dịch Bắc hành tạp lục: Bài 8


Bài 8

Trấn Nam Quan
鎮南關
Trấn Nam Quan
李陳舊事杳難尋
Lý Trần cựu sự liểu nan tầm,
三百年來直到今。
Tam bách niên lai trực đáo câm (kim).
兩國平分孤壘面,
Lưỡng quốc bình phân cô lũy diện,
一關雄鎮萬山心。
Nhất quan hùng trấn vạn sơn tâm.
地偏每為傅聞誤,
Địa thiên mỗi vị truyền văn ngộ,
天近纔知降澤深。
Thiên cận tài tri giáng trạch thâm
帝闕回頭碧雲表,
Đế khuyết hồi đầu bích vân biểu,
鈞韶耳畔有餘音。
Quân thiều nhĩ bạn hữu dư âm.
Dịch nghĩa: Trấn Nam Quan


Việc cũ đời Lý, Trần xa xôi khó biết.
Chỉ biết cửa ải này có đến ngày nay đã ba trăm năm.
Bức thành lẻ loi phân chia hai nước,
Cửa ải hùng vĩ đứng trấn giữa muôn nghìn núi non.
Cách xa nhau, thường có những lời đồn đãi không đích xác, dễ hiểu lầm.
Gần trời mới biết ơn mưa móc thấm sâu dường nào.
Quay đầu trông về cửa khuyết ở ngoài tầng mây biếc.
Bên tai còn nghe văng vẳng tiếng nhạc quân thiều.



Dịch thơ: Trấn Nam Quan



Lý Trần việc cũ khó tầm

Ải này chắc có ba trăm năm rồi

Thành chia mỗi nước một nơi

Đứng hùng trấn giữa mây trời núi non

Xa nghe ngờ ngợ tiếng đồn

Gần trời mới biết thấm ơn dường nào

Đế kinh ngoài cõi mây cao

Ngoái nhìn vẳng nhạc quân thiều bên tai.

                                      Đỗ Đình Tuân
                                         (dịch thơ)
24/6/2014
Đỗ Đình Tuân

Phượng Hồng

Tháng sáu năm nay sắp hết rồi! nỗi nhớ cứ bồng bềnh, dồn nén. Thế là đã tròn bốn mươi năm xa mái trường cấp III Chí Linh. Mùa hè 1974 với kỳ thi tốt nghiệp phổ thông đầy kỷ niệm yêu thương của tuổi học trò. Cứ ngần ngừ mãi rồi MH quyết định đăng lên Tri Ân truyện ngắn "Phượng Hồng" như là để thay những dòng viết về nỗi nhớ tuổi học trò ...



Vị chát ngọt của nước chè xanh làm tôi vơi đi nỗi bồn chồn. Bên quầy bán sách báo, tiếng hát từ băng catset lại cất lên.
"... Những chiếc gỏi xe chở đầy hoa phượng,
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?

Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám ..."
Bà chủ quán nước nói vọng sang :
- Hết bài hát rồi hay sao mà từ sáng đến giờ chú mở mãi có một bài thế?
Gã bán sách đang xếp lại mấy quyển sách cười hề hề:

- Bác ơi! Bác có thấy bọn trẻ đang túm tụm trong sân trường kia không? Chúng chuẩn bị chia tay nhau trước khi từ biệt trường phổ thông đấy. Trong đám các chàng trai ấy, khối anh đang ngơ ngẩn vì các nàng tiên từ cung trăng xuống đang lả lướt trong tà áo dài thướt tha kia kìa. Rồi vài hôm nữa thế nào cũng có mấy anh đến đây, khắc nỗi nhớ nhung của mình lên cây phượng vĩ già này. Ngày xưa cháu cũng đã từng ngẩn ngơ vì một nàng cùng lớp. Nhưng nàng quá vô tình để đến bây giờ "Cây si" ngồi đây bán sách, còn nàng làm bác sĩ, lấy chồng giáo sư ở tận trên thành phố. Thế nhưng, mỗi khi hè về, nhìn lũ trẻ líu ríu nhau là cháu lại thoáng nhớ về nàng. Có lúc còn nghĩ ông nhạc sĩ sáng tác bài hát này là để tặng riêng cho cháu đấy...

Gã lại cười hề hề, mắt nháy về phía tôi. Tôi cũng mỉm cười như muốn chia sẻ với gã nhưng trong lòng còn đang mãi ngược về những kỷ niệm của riêng mình...

Tôi hơn em hai tuổi, học trên em một lớp. Chúng tôi thân nhau vì cùng ở đội văn nghệ của trường. Tình bạn hồn nhiên giữa chúng tôi bỗng chuyển gam từ buổi tối biểu diễn hôm ấy... Tiết mục mở màn là vũ khúc "Bên đầm sen". Đèn sân khấu bật sáng. Chín cánh sen hồng từ từ hé nở. Em hoá thân làm nhụy, khoe hương sắc với đời. Khuôn mặt em bừng sáng lung linh, Tôi cảm thấy hương thơm của hoa sen đang lan toả quanh mình ... Tiếng vỗ tay vang dội, tốp múa ùa vào hậu trường. Tôi đón em ngay bậc lên xuống.

- Thật tuyệt vời, em là nàng tiên vàng...

Đang xúc động với thành công trong vai múa của mình, em thêm cảm kích trước lời khen của tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau cùng ngỡ ngàng, lúng túng. Tôi ngập chìm trong cảm xúc kỳ diệu trước đó chưa có bao giờ. Chẳng biết chúng tôi sẽ còn đắm đuối bao lâu, nếu không phải nhường chỗ cho mọi người lên xuống.

Cảm xúc lạ với em đêm ấy làm tôi vơ vẩn hết mấy ngày. Tôi hay tìm cớ để gặp em. Còn em, hình như đã quên giây phút thần tiên ấy, có vẻ hơi buồn và thường tránh ánh mắt của tôi. Những buổi tập văn nghệ sau đó, em thường bắt tôi đàn để em hát bài "Mối tình câm". Bài hát nói về tình yêu đơn phương của một người lính. Lúc còn ở nhà, chàng thầm yêu một cô học sinh vẫn thường che nón đi học qua nhà chàng. Vì ngại ngùng mà chàng chưa một lần dám gặp nàng để tâm tình. Khi ra chiến trường nhớ về nàng, muốn viết thư về thổ lộ thì tiếc thay, chàng chưa hề biết tên nàng... Cho đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao lúc ấy em mới mười bảy tuổi mà có thể cất lên giọng ca thống thiết đến thế khi hát bài hát này?

Rồi ngày lớp đàn anh chúng tôi ra trường đã đến. Đội văn nghệ tổ chức chia tay. Trò chơi trước khi ra về của chúng tôi là "Kết mũ tặng nhau". Trên sân trường ngập nắng, chúng tôi quây quần dưới gốc phượng, chia nhau từng cặp trai gái. Tôi quyết định sẽ nói với em điều thiêng liêng nhất. Em đội cho tôi chiếc mũ kết bằng lá phượng, màu xanh biếc tượng trưng cho mũ Hoàng tử, tôi nhẹ nhàng đặt lên đầu em chiếc mũ kết bằng hoa phượng thắm đỏ như vương miện của công chúa. Tôi nhìn sâu vào đáy mắt em thầm thì: "Anh muốn nói với em điều này.". "Gương mặt đang tươi như hoa của em bỗng u buồn khác lạ. Em lắc đầu van vỉ: "Anh hãy đứng nói gì...". Đôi mắt em ngấn lệ. Tôi sợ giọt nước mắt kia sẽ tràn qua bờ mi cong vút của em. Tôi muốn đặt lên mắt em nụ hôn đầu đời. Nhưng làm sao tôi có thể ...

Chia tay em, tôi đau khổ hụt hẫng, xong không có nhiều thời gian để chết chìm trong thất vọng. Tôi lao vào ôn thi đại học, nghĩ rằng em cũng như tôi còn quá trẻ. Trước mắt, em còn cả một năm cuối của tuổi học sinh bồng bột. Thi đại học xong, tôi đến nhà tìm em thì được biết, bố em đã chuyển trường gửi em lên thị xã học. Tôi hỏi thăm địa chỉ, bố em lắc đầu nói: "Em nó còn phải học".

Năm sau, từ Trường Đại học Bách khoa Hà Nội, tôi vui vẻ về quê nghỉ hè, hy vọng sẽ được cùng em vui chơi trong một tháng, nhưng em lại ở luôn trên thị xã để học thêm về vũ nhạc. Tôi buồn quá, thường ôm đàn hát một mình. Lúc này tôi mới thấm thía nỗi nhớ em. Hơn một năm qua, mải lo học hành thi cử, làm quen với môi trường mới, những gì xảy ra giữa tôi với em, tuy có làm tôi buồn khổ nhưng rồi nó cũng trượt đi không đến nỗi nặng nề. Trước khi trở lại trường, tôi muốn viết thư để lại cho em nhưng không làm sao viết nổi. Tôi vốn rất sợ nước mắt. Tôi sinh ra không biết mặt bố mình, ông ngoại tôi mất sớm, bà ngoại tôi ở vậy nuôi hai người con gái. Nhiều lúc đi học về, tôi bắt gặp bà và mẹ đang sụt sùi, mắt đỏ hoe. Thỉnh thoảng dì tôi lấy chồng xa về thăm nhà, những lúc ấy, tôi lại thấy bà, mẹ tôi và dì ôm nhau khóc...
Sau đó dì tôi bồng bế ba đứa con nhỏ về ở luôn với bà ngoại và mẹ tôi. Chồng của dì, sau một lần say rượu đã đốt nhà rồi bỏ đi luôn ... Vì sống trong cảnh gia đình như thế nên tính tôi hay nhút nhát. Nước mắt đàn bà đối với tôi là những gì bí ẩn. Bởi vậy, cứ nhớ đến đôi mắt ngấn lệ của em trong lần chia tay ấy, tôi không đủ can đảm để viết cho em điều mà em đã xin tôi: "Anh hãy đừng nói gì..."

Mấy tháng sau, hỏi thăm bạn bè, tôi biết em đang học đại học sư phạm, tôi đến tìm em. Gặp tôi, em mừng rỡ, rối rít hỏi tôi đủ điều rồi như sực tỉnh điều gì, không để tôi hỏi lại, em mời tôi vào phòng, giới thiệu tôi với các bạn là anh họ đến thăm. Lúc ấy, tôi như người rơi xuống vực, chỉ ngồi một lúc tôi xin phép ra về.
Em tiễn tôi với đôi mắt buồn thẳm. Tôi hỏi em tại sao giới thiệu tôi như vậy, em chỉ im lặng lắc đầu. Tôi biết mình không thể nói gì hơn nên hẹn em sẽ gặp lại...

Nhưng chỉ ba ngày sau đó, tôi nhận được thư em. Thư viết có mấy dòng: "... Anh đừng đến gặp em nữa, vì em biết anh sẽ rất đau khổ. Bố em đã nhận lời dạm ngõ của nhà người ta. Học xong ra trường là em có chồng..." .
Những dòng chữ có nhoè vết ố, tôi biết đó là nước mắt của em. Tôi chết lặng trước sự thật phũ phàng. Trong tiềm thức sâu xa, tôi nghĩ có uẩn khúc gì đó đối với em.

Nhưng còn tôi? Trời ơi! Em đối với tôi thân thiết, gần gũi là thế mà rốt cục, tôi cũng chẳng hơn gì anh chàng trong bài hát "Mối tình câm". Tôi cũng biết em nào có vô tình, hơn tất cả mọi người, em hiểu rất rõ tiếng đàn của tôi nói gì, vậy mà hè về, tôi vẫn phải đến trường, khắc tên em lên cây phượng ngày nào chúng tôi từng bẻ lá, hái hoa kết mũ tặng nhau... Tôi xót xa cho bản thân mình, thề với lòng mình sẽ không bao giờ gặp lại em, dù biết không thể trách em. Giữa chúng tôi nào có hứa hẹn gì...

Tôi giật mình nghe bà chủ quán nước nhắc.

- Này anh! Hội đồng nhà trường họp xong rồi kìa.

Tôi đứng bật dậy, bước nhanh đến cổng trường. Em là người ra sau cùng. Trong chiếc áo dài màu hoàng yến, em vẫn xinh đẹp lạ lùng. Không chú ý xung quanh, em định lên xe. Tôi vội chặn ngang lối.

- Phượng!

Em sững sờ

- Anh Lương!...

- Anh đợi em đã gần một tiếng đồng hồ, chỉ còn nửa giờ nữa anh phải đi, chúng mình quay vào trường nói chuyện...

Sân trường ngập nắng, vắng vẻ. Chúng tôi bước nhanh về dãy các phòng học ba tầng. Đó là nơi trước đây Trường hay dựng sân khấu để tổ chức văn nghệ hay các buổi sinh hoạt lớn. Kỷ niệm ùa về, tôi chưa biết bắt đầu thế nào thì em đã chủ động nói trước.

- Em vẫn hoài mong có một ngày được gặp lại anh. Vậy mà hôm nay em vẫn thật bất ngờ! Sau khi tốt nghiệp, em xin về trường cũ dạy. Lúc ấy anh đã chuyển cả gia đình về quê cũ. Qua bạn bè, em được biết mãi sau này anh mới lấy vợ, nhưng cô ấy đã bỏ anh theo gã chủ tiệm vàng, vì cho anh là "tẩm", suốt ngày cứ ngơ ngơ, ngẩn ngẩn. Em nghĩ, thế là trời buộc em mang nợ với anh rồi...

- Thôi em, hãy quên chuyện của anh đi, cô ấy bỏ anh là tại anh... Ngày mai anh sẽ chuyển công tác vào thành phố Hồ Chí Minh. Anh hy vọng vào trong đó, cuộc sống sẽ đỡ khắc nghiệt với anh hơn. Song anh biết, nếu không gặp em trước khi đi xa, anh sẽ không sao thanh thản được, cũng như hơn mười năm qua, anh vẫn không hiểu vì sao ngày ấy...? 
Em không nhìn tôi, tay vít cành phượng là đà sát lan can, ngắt một lá, bứt vụn thả cho chúng bay lả tả.

- Anh đã biết, bố em cảnh gà trống nuôi con. Em là con gái, ông để mắt từng ly, từng tý. Ngay sau buổi tối biểu diễn văn nghệ hôm ấy, ông gọi em đến ngồi trước bàn thờ mẹ em dạy: "Con là con gái, đã lớn, phải biết giữ mình, lo học hành. Chuyện trai gái bố cấm tuyệt đối. Mẹ con mất đi, đã gửi gắm con cho nhà bác Đạt, bố con mình phải làm theo để vong linh mẹ con được thanh thản. Thằng Lương là con nhà không có bố, như nhà không có nóc, phải biết nhìn xa con ạ...". Lời nói của bố như ngọn roi quất vào trái tim non nớt của em, nó đau đớn, quằn quại ...
Em nhớ lại, có lần vợ chồng bác Đạt về thăm nhà em, bác gái đã buột miệng nói với em: "Con dâu của bác càng lớn càng đẹp quá". Lúc ấy, em nghĩ bác chỉ đùa nhận em cho Dũng con trai của bác. Nhưng bây giờ em biết đó là sự kết giao giữa hai gia đình từ trước. Em không tin bố em vẫn còn nặng tư tưởng phong kiến đến thế, song đó là sự thật. Ông tìm mọi cách để tách em và anh, không cho em đi tập văn nghệ, em không chịu đòi nghỉ học...
Ngày hè đó, ông bắt em chuyển trường lên thị xã và gửi em ở nhà bác Đạt. Dũng lúc này cũng đang học đại học xa nhà. Chuyện chồng con của em coi như đã được định đoạt. Vì vong linh của mẹ, thương bố lận đận cả đời cho con, em chỉ biết cúi đầu cam chịu. Nhưng em không thể dối lòng mình, em yêu anh và em biết anh cũng yêu em...
Tuổi mười bảy dại khờ chẳng cứu được tình yêu của chúng mình. Em chỉ biết ước mình như cô gái trong bài hát "Mối tình câm" để được anh yêu thương mà không phải chối từ ... Nhưng rồi em vẫn phải viết thư cho anh sau lần gặp lại ấy...

Ôi! Phải chăng mỗi người có một số phận. Mẹ tôi cũng phải sống âm thầm lặng lẽ một đời. Bố tôi đã nhảy xuống sông từ tử vì không được gia đình chấp nhận cho lấy mẹ tôi, lý do vì nhà mẹ tôi nghèo. Hồi ấy, nếu không có bà ngoại thì mẹ tôi cũng đi đã theo bố tôi. Sau đó, bà ngoại lặng lẽ đưa mẹ tôi rời làng. Tôi đã sinh ra và lớn lên ở cái thị trấn nhỏ này.

Tôi ngắm nhìn những ngón tay thon thon, nhỏ nhắn, trắng ngần của em đang tiếp tục thả lá. Bàn tay mềm mại kia trong điệu múa ngày ấy đã thắp lên trong tôi ngọn lửa yêu thương nồng nàn ... Tôi đột ngột nắm chặt tay em nói gấp gáp:

- Đến giờ anh phải đi rồi, tạm biệt em. Vĩnh biệt tình yêu của anh ... Em gục đầu, áp mặt vào ngực tôi. Vòng tay tôi xiết nhẹ ôm sát em vào mình. Nước mắt em thấm vào ngực tôi nóng bỏng. Tôi thơm lên mái tóc thoảng mùi hoa bưởi, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đẹp như vầng trăng của em lên, nhìn sâu vào đôi mắt hồ thu sâu thẳm của em. Đôi hàng mi đen mượt, cong vút từ từ khép lại... Có tiếng còi xe ngoài cổng trường ... đợi em khuất vào lối rẽ, tôi mới lên xe của mình. Bên kia phía quầy sách vẫn vọng lại tiếng hát.

... Em chở mùa hè của tôi đi qua, còn tôi đứng lại Nắng ngập sân trường một vạt áo nào xa ... Xe tôi lao vút đi giữa trưa hè nóng bỏng. Dường như dưới ánh nắng chói chang, hoa phượng bên đường càng rực rỡ, thắm hồng trên nền lá xanh biếc...


Nha Trang - 02/9/1996

Lại hoa

 Hoa đại tướng quân dùng thay hoa huệ thắp hương ngày mồng một tháng sáu



Những chùm nụ hoa tường vi sắp nở


Hoa ngũ giác, mỗi bông giống như một chiếc cốc có 5 cạnh và 5 góc

Ảnh chụp ngày 27/6/2014
Đỗ Đình Tuân

Vợ lo…

y  đừng b l cơ may
‘’ Ng ông’’ chc ch dp này na thôi
Trúng thì ch vic ông xơi
Khóa  sau ? Ai biết đầy vơi có còn .
                                  C.V.P - 6/2014

Thu đang đến


 
Bầu trời trong trẻo nắng vàng sân
Mùa hạ qua đi thu tới gần
Cơn gió heo may chừng mát mẻ
Ngâu mưa chồng vợ vẻ tần ngần
Mong hoài hương trải mùa sen thắm
Đơm mãi quả thơm vụ nhãn ngân
Chờ đợi nhủ lòng bao ước muốn
Trang thơ lượn gió cũng gieo vần
                                  VN