Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

NGÀY NÀY 40 NĂM TRƯỚC- 5

Ngày 23.3.1975

Mò mẫm đến 5 giờ sáng chúng tôi cũng đã tới được vị trí "điều chỉnh cuối cùng" cách chân Núi Bông chừng 3 km. Anh Thận và Tráng đã đợi ở đấy dẫn các xe vào dỡ cố định. Đúng lúc đó bầu trời như bị xé nát bởi hàng trăm quả đạn pháo, hoả tiễn H12 và cả cao xạ 37 ly hạ nòng bắn vào cứ điểm. Ngay lập tức chúng tôi được lệnh tăng tốc độ lên chiếm tuyển triển khai. Do không có thời gian đi trinh sát đường nên chúng tôi phải đi theo những vạch dấu của đơn vị trinh sát bộ binh để lại. Thành một hàng dọc- xe 386 của đại đội trưởng Thận dẫn đầu, xe 381 của b trưởng b1 Mai Hồng Trị chạy thứ hai, xe 380 của tôi chạy thứ ba, xe 387 của bê trưởng bê 2 Phạm Xuân Tráng chạy thứ tư và xe 390 của chính trị viên Vũ Đăng Toàn chạy sau cùng. Trời đã sáng rõ nên chúng tôi chạy với tốc độ cao nhất có thể và chỉ khoảng 15 phút đã đến "tuyến triển khai".
Tuyến triển khai của xe tăng là nơi mà phân đội xe tăng chuyển từ đội hình hàng dọc thành đội hình hàng ngang để dùng hoả lực tiêu diệt các mục tiêu tiền duyên, sau đó sẽ xuất kích dẫn dắt bộ binh đánh chiếm mục tiêu bên trong. Hôm đó "tuyến triển khai" của đại đội tôi là một sườn đồi đối diện với Núi Bông, cách chân Núi Bông một dải đồi thấp chừng hơn 1 km. Ngay khi thấy 2 xe trước dàn đội hình, pháo thủ Thọ nhắc tôi: "Đi chân dầu to vào để mở ổn định". Tôi về số 2 tăng chân dầu. Ngay sau đó thấy Trưởng xe Luông hỏi Thọ: "Có nhìn thấy mục tiêu không?". Thọ trả lời: "Nhìn rõ". Luông bảo: "Thế thì bắn đi. Trực liên tục nạp đạn nổ nhé". Thực ra chỉ huy hoả lực như thế không thật bài bản cho lắm- nhưng đây là đánh nhau chứ có phải trên bãi tập đâu. Mấy giây sau tôi thấy "Uỳnh" một phát, tiếng vỏ đạn rơi loảng xoảng trong xe, chiếc xe của tôi hơi sựng lại một lát lại chồm lên; cứ vài chục mét lại bắn một phát.
Mọi diễn biến của trận đánh đang diễn ra rất thuận lợi. Tôi tiếp tục tăng tốc độ để vượt một cái khe; đột nhiên tôi thấy gốc một bụi le chờm lên mũi xe và nằm chình ình ngay trước kính lái. Kinh nghiệm cho tôi hay xe đã đi vào một nơi nền đất yếu làm mũi xe xục xuống đội gốc le trượt lên, nếu tiếp tục đi tới sẽ lầy là cái chắc. Tôi vội dừng xe cấp tốc rồi vào số "lùi" và từ từ tăng ga vì biết rằng nếu ga to, xích guồng nhanh cũng có thể bị lầy ngay tại chỗ. Lùi hơn chục mét tôi nhích đầu xe sang trái tìm đường khác vượt qua thì nghe Trưởng xe Luông hét vào máy: "Dừng lại! Xuống là chết đấy! Cả 386, 381 bị lầy rồi". Tôi hé cửa nhìn sang phải thấy xe 381 đã bị ngập gần hết băng xích, còn xe 386 của đại đội trưởng Thận thì chỉ hở cái tháp pháo. Thật hú vía, nếu cứ dấn ga mạnh lên thì xe tôi chắc cũng đang vùng vẫy giữa đống bùn như hai xe kia.
Lúc này xe 390 cũng đã đến, tôi nghe Luông hạ lệnh: "Tại chỗ diệt mục tiêu để yểm hộ xe 390 cứu kéo!". Tôi chọn chỗ đất trũng dừng xe, Thọ tiếp tục bắn từng phát chắc nịch. Lúc này tôi mới biết địch cũng đang bắn trả bọn tôi những không biết vì sao chúng toàn dùng pháo "chơm", loại đạn này với xe tăng thì chỉ như gãi ghẻ song rất nguy hiểm với bộ binh và sinh lực lộ. Loay hoay mất một lúc xe 390 mới kéo được 381 lên, sau đó cả 2 xe đấu vào mới kéo được 386 ra khỏi vũng lầy. Sau khi báo cáo lên cấp trên đại đội tôi được lệnh dừng tại chỗ dùng hoả lực chi viện bộ binh đánh chiếm cứ điểm. Đây là dịp để các pháo thủ trổ tài vì với khoảng cách như thế này, xe lại dừng tại chỗ thì có thể nói pháo xe tăng sẽ bắn "bách phát bách trúng". Làm lính xe tăng đã mấy năm nhưng quả thực đến hôm đó tôi mới có dịp thấy hết sức mạnh hoả lực của xe tăng. Cứ mỗi phát đạn pháo thì một công sự chiến đấu của địch trong cứ điểm lại tung lên; cánh lính BB nhiều anh khoái chí cứ nhảy lên reo hò. Thực ra bộ binh ta đã bắt đầu tiến công Núi Bông từ hôm 20 tháng 3; nhưng do đây là một cứ điểm án ngữ phía Tây Nam Huế nên địch đã tổ chức phòng ngự rất chắc chắn và hiểm hóc nên trầy trật mấy ngày ta vẫn chưa chiếm được; nay thấy có xe tăng đến tham gia tiến công, lại bắn phát nào trúng phát ấy họ sướng là phải. Đến lúc này chúng tôi cũng mới biết xe 387 của "bê trưởng bê 2" đã dính mìn bị hư hỏng nặng. Thế là "bê 2" coi như xoá sổ, cả đại đội còn có 4 xe!
Đến gần trưa thì quân dịch trong cứ điểm không thể chịu đựng nổi và bắt đầu rút chạy. Chúng tôi muốn truy kích nhưng trên không cho và thông báo cho biết đoạn đường 14 dưới chân Núi Bông rất nhiều mìn.
Chiều hôm đó chúng tôi phải nằm chờ công binh dò gỡ mìn. Tranh thủ thời gian chúng tôi bổ sung đạn dược, bảo dưõng xe máy và ra "xem" gỡ mìn! Thật chưa bao giờ tôi thấy nhiều mìn chống tăng đến vậy, không chỉ có mìn địch mà có cả mìn ta chất thành đống nhìn cứ rùng cả mình. Anh em công binh cho biết- sở dĩ có tình trạng như vậy vì trong chiến dịch K18 năm 1974 ta đã chiếm được vùng này; để chống địch nống ra ta đã gài thêm hàng loạt mìn chống tăng. Tuy nhiên, sau đó bị địch chiếm lại và chúng lại bố trí thêm một lượt mìn nữa. Thảo nào mà xe 387 của chúng tôi dính đến 2 quả mìn, khi lái xe Thanh đang loay hoay tiến, lùi khắc phục thì dính tiếp quả thứ ba đành phải huỷ xe vì không thể khắc phục nổi. Nhưng cũng lạ một điều: cùng trên con đường độc đạo đó, 3 xe chúng tôi chạy trước thì không sao, còn 387 chạy thứ tư lại bị?.

Núi Bông bây giờ

Xe tăng sa lầy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét