Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2015

NGÀY NÀY 40 NĂM TRƯỚC

Ngày 22.3.1975


Sáng sớm, đại trưởng Thận gọi Tráng - bt2, Tập- lái xe 390 và tôi đi trinh sát. Do trục trặc về hiệp đồng nên mãi đến quá trưa mới gặp được anh em trinh sát của sư 324 do bt Sơn dẫn đầu.
Bốn anh em xe tăng và bốn chiến sĩ trinh sát nhập với nhau thành một đoàn, họ vừa đi vừa trao đổi về nội dung và phương pháp tiến hành trinh sát. Sự trục trặc về hiệp đồng đã lấy mất của họ một khoảng thời gian hết sức quý báu. Nếu không có gì thay đổi sáng sớm mai sẽ nổ súng tiến công Núi Bông mà giờ họ còn chưa đến vị trí trinh sát, vì thế Sơn luôn giục mọi người rảo bước.
Đã đến đỉnh Động Truồi, từ đây trở đi chủ yếu là xuống dốc. Sơn bảo mọi người dừng lại giới thiệu khái quát địa hình toàn bộ khu vực, cuối cùng chốt lại:
- Vấn đề mà các anh cần lưu ý nhất khi đi từ trên này xuống là giữ bí mật. Các anh đều biết ở trên cao này chỉ cần một que diêm thì dưới chân dốc nhìn đã rất rõ. Vì thế nếu các anh bật đèn thì địch sẽ phát hiện ra ngay và sẽ gọi pháo từ Mỏ Tàu, Phú Bài ngăn chặn quyết liệt. Vì vậy tôi đề nghị khi xuống dốc tuyệt đối không được bật đèn- Tập và tôi nhìn nhau, lè lưỡi. Sơn vẫn tiếp- Ngay cả bây giờ chúng ta cũng nên nép vào một bên mà đi, không loại trừ địch có những phương tiện trinh sát hiện đại có thể nhìn thấy chúng ta đang đi ở trên này.
Thận nhắc nhở:
- Tập với Trang chú ý nắm tình hình đường sá nhé. Đêm nay là đi “mò” đấy!
- Vâng ạ!- Tập trả lời.
Con đường đã lâu không có phương tiện cơ giới qua lại nên lau lách um tùm chờm hết cả vào lòng đường, cả tám người nép vào bóng đám lau lách vô tổ chức đó để đi. Càng xuống cuối dốc đường càng rộng và thoáng đãng hơn, từ đây đã nhìn thấy Núi Bông đứng sừng sững như một con voi lớn nằm phủ phục ngay bên đường. Rõ ràng đây là một cứ điểm có ý nghĩa cực kỳ quan trọng bởi nó kiểm soát cả một vùng rộng lớn và toàn bộ sự đi lại trên đường 14. Theo Sơn cho biết thì bộ binh đã đánh Núi Bông từ hôm 20 nhưng không ăn thua gì, nó vẫn “rắn” lắm.
Xuống gần hết dốc thì đã ba giờ chiều, Thận bảo:
- Nội dung trinh sát đường cơ động chỉ đến đây thôi. Bây giờ hai cậu quay về báo cho anh Toàn chỉ huy đại đội cơ động ngay, trước 5 giờ sáng mai phải xuống hết dốc này và sẵn sàng bước vào chiến đấu. Tớ sẽ đón đại đội tại chân dốc. Nhớ lời anh Sơn dặn đấy nhé, tuyệt đối không dùng đèn từ khi bắt đầu xuống dốc.
- Rõ! cả Tập và tôi cùng trả lời.
Mấy anh em bắt tay nhau rồi chia tay. Tập và tôi vừa đi vừa chạy, vừa ăn lương khô mà chập tối một lúc lâu mới về đến chỗ đại đội trú quân. Hai anh em vào báo cáo chính trị viên Toàn và đề nghị cho xuất phát ngay mới kịp.
Chính trị viên Toàn tập trung đại đội phổ biến nhiệm vụ. Khi nghe đến đoạn phải đi “mò” cả hàng quân ồ lên. Đúng là trong điều kiện đường sá đèo dốc như thế này mà không cho sử dụng đèn để lái thì lạ thật, nhưng khi nghe Tập giải thích thì mọi người nhất trí ngay, thà đi chậm chứ tội gì mà gọi pháo bắn vào đầu mình. Tôi cũng xin có ý kiến:
- Tôi để ý thây suốt dọc đường hai bên um tùm lau lách, vì vậy khi lái đêm chúng ta có thể nhìn lên trời để căn đường cũng được.
Lại những tiếng “ồ”, tiếng ai đó: “lái xe sao lại nhìn lên trời mà lái được?”. Nhưng rồi sau khi trao đổi nhỏ với nhau cánh lái xe cũng nhất trí sẽ chú ý để vận dụng. Cuối cùng Toàn kết luận:
- Đội hình hành quân sẽ như sau: tôi đi đầu, sau đó là xe 386, 381, 387 và cuối cùng là xe 380 của đồng chí Trang. Do trời tối lại đi không đèn nên giãn cách giữa các xe giảm xuống còn 25 đến 30 mét. Trường hợp xe bị hỏng hóc thì trưởng xe phải xuống xe để báo cho xe sau biết, tránh tình trạng đâm vào nhau. Các đồng chí rõ cả chưa?
- Rõ!- Cả đại đội đáp đồng thanh.
- Về xe! Chuẩn bị xuất phát.
Đúng như Trang đã nói, ánh trăng non đầu tháng không đủ soi tỏ mặt đường, dẫu có căng mắt ra cũng không nhìn thấy hình hài con đường thế nào. Và thế là cánh lái xe cứ ngước lên trời để điều khiển xe đi giữa hai hàng lau lách.
Hình như địch cũng phán đoán được các lực lượng ta đang áp sát hay để tự trấn an không biết mà thỉnh thoảng một vài quả pháo sáng được bắn lên từ phía Núi Bông, Núi Nghệ. Những lúc đó có thể chạy nhanh hơn một chút vì có thể lờ mờ nhìn thấy mặt đường. Còn pháo từ Mỏ Tàu thỉnh thoảng cũng bắn vài loạt lên đỉnh Động Truồi nhưng chắc là chúng bắn cầm canh.
Xuống được hết dốc thì gần sáng. Bên đường đã thấy Thận và Tráng đứng đợi.

Núi Truồi là một ngọn núi khá nổi tiếng ở vùng Nam Huế. Ơ đây có câu ca dao:
Núi Truồi ai đắp mà cao
Sông Hương ai bới, ai đào mà sâu?
Theo Địa lý thì núi Truồi cao 1170 mét. Không biết con đường 14 có đi qua đỉnh không nhưng con đèo mà chúng tôi đi đêm đó thấy khá dài và cũng rất quanh co, hiểm trở.
Một số hình ảnh về núi Truồi:




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét