Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2015

NGÀY NÀY 40 NĂM TRƯỚC-


NGÀY 27.3.1975

Chúng tôi tiếp tục nằm ở Thuận An.
"Dòng người kéo về thành phố vẫn lải rải lúc nhặt lúc thưa nhưng chỉ còn toàn dân thường nên đỡ căng thẳng hơn một chút, ngôi nhà trực của trạm viễn thông Thuận An được trưng dụng làm sở chỉ huy kiêm nhà bếp, nhà ăn của đại đội. Lúc mới mở cửa vào Trang đã hoa cả mắt lên vì những thiết bị không biết gọi tên là gì nhưng chắc là rất hiện đại, trong các hộc tủ thì đầy những bóng bán dẫn đựng trong những hộp nhựa xinh xinh, Thọ nhanh tay bốc luôn một nắm, cậu ta bảo “đem về tha hồ mà lắp đài”. 
Đẩy cửa vào một gian phòng có kê giường ngủ hai anh em lại hoa mắt lên lần nữa bởi xung quanh tường toàn là ảnh con gái khoả thân. Những cô gái Mỹ tóc vàng, mắt xanh trên người không một mảnh vải đang uốn ** như mời gọi. Đang say sưa ngắm thì chính trị viên Toàn bước vào, anh nghiêm sắc mặt:
- Bóc ra! Đem đốt hết đi!
Kể cũng tiếc nhưng hai tên phải gỡ hết tranh ảnh xuống đem ra sau nhà đốt. Mắt trước mắt sau thấy không ai để ý Thọ cuộn một bức khá to giấu vào người.
Cánh pháo hai đã bắc bếp ngoài đầu hồi nấu cơm, hôm nay thì không phải ăn cơm sấy nữa nhưng vẫn chỉ có thịt hộp, xung quanh trống trơn chẳng bói đâu ra ngọn rau nào". (trích Hành trình đến dinh ĐL)
Rỗi rãi rồi cả đại đội kéo nhau đi tập lái xe. Cánh lái xe bọn tôi thì lái tất: từ xe tăng M48, xe TG M113 đến xe Jeep, GMC, xe kéo pháo. Còn anh Thận với hội pháo thủ thì chỉ mê lái ô tô thôi. Khoảng đất rộng đầu bến phà ngày hôm đó cứ như cái bãi tập lái ấy. Công nhận lái xe Mỹ thích hơn xe ta nhiều, các cần kéo bàn đạp đều nhẹ nhàng chứ không tốn sức như xe ta.
Việc luyện tập như thế có ích lợi tức thì. Tầm giữa trưa một đám cháy bùng lên ở giữa bãi xe và có nguy cơ lan rộng. Anh Thận lệnh cho chúng tôi vào lái hết xe tăng ra vì trong xe có đạn, để nó cháy sẽ rất nguy hiểm. Mấy anh em tôi lao vào bãi xe và đưa chúng tránh xa đám cháy. Khi tôi lái cái thứ ba ra thì xảy ra một chuyện mà đến giờ nghĩ lại vẫn thấy vừa tức vừa buồn cười.
Số là khi tôi đang đưa chiếc M48 thứ ba lên đường nhựa thì thấy tiếng la thất thanh rồi mấy chiến sĩ BB vác AK ra đứng chặn ngay đầu xe. Tôi dừng xe thì mấy tay này hùng hổ lắm, các hắn văng tục tùm lum và quát tôi:
- Lái xe kiểu gì mà như c. ấy! Làm chết người rồi kia kìa.
Tôi hơi hoảng nên hỏi lại:
- Sao vậy? Tôi có đâm vào ai đâu?
Các lão vẫn xúm xít xung quanh tôi và chỉ về phía một anh chàng máu mê bê bết trên đầu:
- Thì kia kìa! Ông đâm vào cái xe này- họ chỉ cái xe công trình M88 bên cạnh- nên quân tôi mới bị như thế.
Tôi nhìn về phía sau thấy khoảng cách giữa 2 xe vẫn còn khoảng 30- 40 cm nên cứng cỏi:
- Các ông nhìn kìa! Xe tôi có đâm vào xe đó đâu nào.
Các lão cũng phải công nhận là tôi không đâm vào nhưng vẫn gặng:
- Thế thì tại sao cái xe kia nó lại chạy?
Đến lúc này tôi mới để ý đến cuộn dây thép gai bằng cổ chân bám vào bánh chủ động của xe mình. Thì ra, do không có đường nên tôi đi bừa qua hàng rào dây thép gai. Dây thép gai cuộn vào bánh chịu nặng và xoắn lại thành một cái dây như dây cáp. Khi tôi chạy trên đường cái dây đó kéo nhằng sang cái xe bên cạnh làm nó chạy theo. Mấy lão BB nằm tránh nắng dưới gầm xe thấy xe chạy sợ quá nhổm đầu dậy nên va vào bụng xe tóe máu đầu. Thôi thì cũng là lỗi của mình đành xin lỗi họ vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét