Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Thứ Ba, 24 tháng 3, 2015

NGÀY NÀY 40 NĂM TRƯỚC- 6

NGÀY 24.3.1975

Do mìn quá nhiều nên mặc dù rất nóng ruột chúng tôi vẫn phải án binh bất động. Làm xong ký thuật thấy rỗi rãi mấy thằng rủ nhau đi xem công binh gỡ mìn. Họ cứ tỷ mẩn dò từng mét đường. Có lúc máy kêu rú lên. Họ cẩn thận khoét từng tý đất một nhưng đào lên lại chỉ thấy một miếng mảnh bom. Tuy thế, họ không dám bỏ qua chỗ nào. Tầm gần trưa, một chiếc xe ZIL57 chở một số cán bộ quân đoàn- trong đó có bác Hoàng Đan, Phó TL qd2- đến gần chỗ chúng tôi tạm trú. Sau khi số cán bộ xuống xe, lái xe quay đầu để chạy về thì "Ầm" một phát. Cả cái xe tải tung lên trời, lái xe hy sinh tại chỗ. Ai cũng bảo "cụ HĐ cao số!".
Nằm chờ ở đây cũng có chuyện buồn cười:

Trích HTĐ D ĐL:
"Chỗ trú quân tạm thời của đại đội Bốn nằm ngay cạnh đường 14, chỗ này chẳng có cây cối gì mà chỉ nhiều cây dứa dại. Nhiệm vụ của đại đội là thường xuyên sẵn sàng chiến đấu, khi công binh báo gỡ xong mìn là lập tức lên đường. Sau một đêm thức trắng hành quân và một buổi sáng chiến đấu căng thẳng nên khi về đến vị trí tập kết tên nào tên ấy nhai vội thanh lương khô rồi lăn ra ngủ.
Chiều xuống, khi cái mắt đã được bù đắp đẫy đà thì đến lượt cái bụng kêu gào đòi quyền lợi. Thận bảo Trị:
- Còn có bốn xe thôi, cậu tổ chức nấu ăn chung cho cả đại đội đi!
Trị về gọi Hợp, Trực:
- Hai cậu nổi lửa nấu cơm chung cho cả đại đội, tớ với Hạnh đi kiếm tý rau.
Bụng đang cồn cào đói nên được lời như cởi tấm lòng, hai tên hào hứng bắt tay vào việc. Gạo, thịt hộp thì có rồi nhưng đi qua cả bốn xe vẫn không bói đâu ra cái nồi nào. Nguyên nhân là vì sáng nay lúc vội vã dỡ cố định, mạnh cái gì quăng cái nấy nên chẳng xe nào mang nồi, xoong theo cả. Thế mà từ đây về đến đó phải năm sáu cây chứ ít gì. Đang bí rì rì thì Hùng có sáng kiến:
- Lấy thùng lương khô mà nấu!
Hai cái thùng lương khô được đem ra, hai cái bếp dã chiến được nhóm lên. Đang mùa khô củi vừa nhóm đã cháy đùng đùng, lát sau nước đã sôi sùng sục. Trực gọi tất cả các xe đem bi đông đến lấy nước sau đó một thùng nấu canh, một thùng nấu cơm. Bốn hộp thịt kho cũng được cậu vùi vào than để nướng. Một lúc sau Trực hồ hởi gọi mọi người đến ăn cơm.
Nồi canh lõng bõng vài ngọn tàu bay nhưng nhiều thịt hộp và mỳ chính nên cũng tạm được, Chỉnh múc cho đại đội trưởng Thận và chính trị viên Toàn mỗi người một bát. Cả hai xì xụp húp và gật gù khen ngon, cậu ta cười:
- Bây giờ thì mầm đá cũng ngon chứ nói gì đến canh rau tàu bay, thịt hộp!
Nhưng đến lúc mở nắp thùng cơm ra thì ai cũng nhăn mặt: một mùi khê nồng nặc bốc ra, lớp cơm trên cùng cũng ám khói vàng ươm, bới sâu xuống một chút thì thấy cả thùng cơm đã cháy đen cháy đỏ và mùi khê càng đậm đặc hơn. Không ai bảo ai đều cầm bát canh vừa đi vừa húp rồi lảng tất. Giữa lúc đánh nhau thế này bố thằng nào dám ăn cơm khê! Thấy mọi người bỏ đi hết Chỉnh bảo Hùng:
- Sống chết có số chứ đâu phải vì cơm khê! Mày dám ăn không?
- Sợ đếch gì! Ăn chứ!- Hùng bất cần.
Thế là hai đứa ngồi bới cơm đánh chén ngon lành. Còn tất cả đại đội lại trệu trạo lương khô với nước lã.

Thời gian chờ đợi bao giờ cũng dài, mới có một ngày mà tưởng như hàng tháng. Phía trước cánh công binh vẫn cần mẫn dò từng mét đường. Quả thật không thể chủ quan được. Mìn chôn đã lâu, sau một mùa mưa bị đất đá vùi lấp nên rất khó phát hiện. Mà cũng chẳng hiểu thế nào nữa. Cứ xem như cái đại đội này cùng chạy trên con đường độc đạo ấy mà ba xe chạy trước thì không sao, đến xe thứ tư thì bị mà bị những ba quả".
Sau này chúng tôi phải hủy xe 387 vì không thể khắc phục được. 1kg TNT được cho vào nòng pháo nổ phá khẩu pháo, đại liên và đạn cùng một số khí tài thì dỡ ra mang đi dự phòng. Phần còn lại chắc sau này dân săn phế liệu giải quyết nốt.
Minh họa: CB dò mìn



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét