Thành viên xón TriAn kính viếng thân mẫu ông Nguyenx Văn Nhã

- CẢM ƠN ĐỜI MỖI SÁNG MAI THỨC DẬY. TA CÓ THÊM NGÀY NỮA ĐỂ YÊU THƯƠNG -

Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2015

NGÀY NÀY 40 NĂM TRƯỚC

Ngày 09.4.1975

Chúng tôi vẫn nằm tại doanh trại Sư đoàn 3 Khánh Sơn và tối mắt tối mũi về các nội dung công tác kỹ thuật để chuẩn bị cho cuộc hành quân nghìn cây số phía trước. Pháo hai Nguyễn Kim Duyệt mặc dù vừa mới về xe song đã nhanh chóng chinh phục được tình cảm của anh em trong xe. Khác hẳn với thằng Trực pháo hai cũ vốn dân Lập Thạch chém to kho mặn, cốt đày bụng là được Duyệt rất chú ý đến cải thiện bữa ăn. Cũng vẫn khẩu phần tiêu chuẩn thế thôi song qua bàn tay chế biến của Duyệt bọn tôi ăn ngon hơn hẳn. Hơn thế nữa, buổi chiều- sau khi cơm xong Duyệt lại ôm cây ghi- ta cũ ngồi vắt vẻo trên tháp pháo bập bùng những bản nhạc trữ tình đày sức mê hoặc lòng người. Những bài Duyệt hay chơi là những bài dân ca Nga nổi tiếng như: Chiều Maxcowva, Cây thùy dương... và một số bản nhạc Việt như Bài ca hy vọng, Ngôi sao ban chiều... Lúc đầu chỉ mấy anh em trong xe ngồi nghe Duyệt đàn, sau thì phần lớn trung đội rồi đại đội đều kéo đến tụ tập ở xe tôi. Tất cả im lặng như bị thôi miên trước tiếng đàn của Duyệt và dường như những mỏi mệt của cả ngày vất vả bỗng chốc tiêu tan.
Những ngày ở đó sẽ thật tuyệt nếu không có một sự kiện không vui xảy ra- con Gấu đen mất tích. Từ hôm về căn cứ sư đoàn 3 vì đã được ở trong nhà hẳn hoi nên Gấu đen cũng theo chúng tôi vào nhà. Nó cứ nằm ngay cửa ra vào, nếu có người lạ vào cũng không sủa một tiếng nhưng luôn dõi mắt nhìn theo. Có lẽ những ngày chúng tôi bận làm công tác kỹ thuật không có nhiều thời gian đùa nghịch với nó nên nó cũng buồn và tự đi tìm bạn hoặc thù vui nào đó của loài chó mà chúng tôi không biết. Song đi đâu thì đi cứ trước bữa ăn nó lại về. Tuy nhiên, trưa hôm nay đến giờ ăn vẫn không thấy nó về như mọi ngày, bọn tôi trổ hết tài huýt sáo gọi nó- kể cả thằng Trực thổi sáo váng cả tai vẫn không thấy nó về. Tự nhủ chắc nó mải chơi đâu đó nên bọn tôi ăn cơm trước. Ăn cơm xong vẫn không thấy nó xuất hiện. Sang chiều cũng vậy. Chúng tôi đoán có lẽ nó đã bị lính ta bắt mất rồi nên chia nhau đi tìm. Nhưng tìm đâu ra được. Cả một cái doanh trại rộng như thế, quân lính đủ loại đông như quân Nguyên... nên sau khi đi một vòng tất cả thất vọng về không. Dẫu không nuôi nó từ bé mà chỉ nuôi nó có hơn chục ngày song chúng tôi cũng buồn ngơ ngẩn mất mấy ngày.
Và đây chính là lý do không thể viết cuốn truyện "Bốn chiến sĩ xe tăng VN và một con chó" như đề nghị của một số anh em, bè bạn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét