Chúng tôi vẫn nằm ở con hẻm nhỏ bên hông phải Bảo tàng Chàm. Đây là một khu nhà tạm bợ làm bằng đủ mọi thứ vật liệu- chắc là của bà con dân nghèo dưới quê chạy lên đây. Con chó Gấu vẫn ở với chúng tôi. Lúc thì nó nằm trong gầm xe, lúc trên đỉnh tháp pháo (thường là buổi tối), lúc chạy lung tung- chắc đi tìm bạn. Chúng tôi đã thử gọi nó bằng nhiều cái tên nhưng nó không tỏ ra phản ứng gì nên gọi nó vẫn chỉ bằng huýt sáo. May thằng Trực pháo hai có tài đút 2 ngón tay vào mồm làm cái còi rất to nên mỗi khi cần gọi nó về chỉ cần Trực huýt lên một tiếng thì chỉ lát sau nó có mặt ngay. Những ngày này cũng có chuyện vui vui:
Tình hình thành phố đã khá yên ổn, nhịp sống đã trở lại tương đối bình thường nên bọn tôi cũng đỡ căng thẳng hơn và bắt đầu được phép đi thăm thú thành phố- một thành phố vô cùng xa lạ đối với những người lính miền Bắc chúng tôi. Thế là cái ba lô vùi sâu trong góc tháp pháo được dịp lộn ra, và những bộ quần áo mới nhất còn “thơm mùi chính phủ” được bóc tem đem ra chưng diện. Cả những đôi quân hàm binh nhất, binh nhì cũng được nâng niu cài lên ve áo. Những đôi quân hàm gần như còn mới tinh vì từ khi nhập ngũ cánh lính xe tăng chúng tôi gần như suốt ngày đêm lấm lem trong bộ quần áo công tác sặc mùi dầu mỡ lăn lộn ngoài baĩ tập, riêng tôi đôi quân hàm mới chỉ được dùng đúng một lần cái hôm đi chụp ảnh để gửi về nhà.
Trang phục chỉnh tề rồi, vai khoác AK, cứ từng nhóm hai, ba người chúng tôi đi dạo phố. Thực ra cũng chẳng dám đi xa, chỉ loanh quanh vài dãy phố quanh đấy, trong khi đó tai cứ phải dỏng lên nghe ngóng tình hình.
Nhưng có một điều không bình thường là chẳng hiểu sao mọi người nhìn chúng tôi với một cái nhìn rất lạ, họ nem nép lánh xa mỗi khi chúng tôi gần tới rồi xì xào với nhau điều gì đó, nếu không thể tránh được thì cúi chào rất lễ phép. Tệ hơn nữa, bọn tôi đều làng nhàng hăm hai, hăm ba tuổi mà họ cứ một điều ông, hai điều ông, khác hẳn với thái độ mà chúng tôi đã biết mấy ngày trước đó. Bởi vì từ hôm vào giải phóng Đà nẵng đến nay đại đội tôi vẫn chốt giữ xung quanh khu vực này, mấy ngày đó bà con đến tìm hiểu, thăm hỏi rất đông và mỗi chiến sĩ của đại đội tôi đều trở thành một “tuyên truyền viên bất đắc dĩ”, phải giải đáp hàng nghìn câu hỏi của bà con về đủ thứ trên đời. Qua mấy ngày tiếp xúc đó bà con đã bớt nghi ngại và tỏ ra khá thân thiện với chúng tôi. Thế mà hôm nay tình hình lại khác hẳn. Thấy vậy, chúng tôi quyết định quay về. Về đến chỗ đỗ xe cũng thấy khang khác, bác chủ nhà mà mấy hôm nay xe tôi vẫn xin nước nấu cơm, vẫn vào nhà uống nước cũng tỏ ra khúm núm và xa lạ thế nào ấy.
Chúng tôi quyết tâm phải làm rõ vấn đề nên đi thẳng vào nhà, bác chủ nhà chắp tay khúm núm “ Mời các ông vào xơi nước”. Quái lạ, từ hôm vào đây đến giờ cả nhà bác vẫn gọi chúng tôi là các anh Giải phóng kia mà, sao hôm nay lại trịnh trọng thế. Chưa biết vào đề ra sao lại thấy bác xuýt xoa “ Nhiều tướng thế này Giải phóng làm gì chả thắng. Mà sao toàn tướng trẻ vậy.” Mắt thì cứ như dán vào ve áo bọn tôi. Chúng tôi ngớ ra nhìn nhau và chợt hiểu- đôi quân hàm binh nhất, binh nhì với ngôi sao bạc trên nền phù hiệu đỏ tươi trông quá giống, có khi còn oách hơn- quân hàm của tướng một sao, hai sao Quân lực Việt Nam cộng hòa. Chính vì vậy bà con tưởng lầm chúng tôi đều là tướng và điều đó giải thích tại sao họ có thái độ kỳ lạ vừa rồi. Nhưng làm sao đi giải thích với tất cả mọi người được. Thế là những đôi quân hàm lại được tháo ra và vùi dưới đáy ba lô
Tình hình thành phố đã khá yên ổn, nhịp sống đã trở lại tương đối bình thường nên bọn tôi cũng đỡ căng thẳng hơn và bắt đầu được phép đi thăm thú thành phố- một thành phố vô cùng xa lạ đối với những người lính miền Bắc chúng tôi. Thế là cái ba lô vùi sâu trong góc tháp pháo được dịp lộn ra, và những bộ quần áo mới nhất còn “thơm mùi chính phủ” được bóc tem đem ra chưng diện. Cả những đôi quân hàm binh nhất, binh nhì cũng được nâng niu cài lên ve áo. Những đôi quân hàm gần như còn mới tinh vì từ khi nhập ngũ cánh lính xe tăng chúng tôi gần như suốt ngày đêm lấm lem trong bộ quần áo công tác sặc mùi dầu mỡ lăn lộn ngoài baĩ tập, riêng tôi đôi quân hàm mới chỉ được dùng đúng một lần cái hôm đi chụp ảnh để gửi về nhà.
Trang phục chỉnh tề rồi, vai khoác AK, cứ từng nhóm hai, ba người chúng tôi đi dạo phố. Thực ra cũng chẳng dám đi xa, chỉ loanh quanh vài dãy phố quanh đấy, trong khi đó tai cứ phải dỏng lên nghe ngóng tình hình.
Nhưng có một điều không bình thường là chẳng hiểu sao mọi người nhìn chúng tôi với một cái nhìn rất lạ, họ nem nép lánh xa mỗi khi chúng tôi gần tới rồi xì xào với nhau điều gì đó, nếu không thể tránh được thì cúi chào rất lễ phép. Tệ hơn nữa, bọn tôi đều làng nhàng hăm hai, hăm ba tuổi mà họ cứ một điều ông, hai điều ông, khác hẳn với thái độ mà chúng tôi đã biết mấy ngày trước đó. Bởi vì từ hôm vào giải phóng Đà nẵng đến nay đại đội tôi vẫn chốt giữ xung quanh khu vực này, mấy ngày đó bà con đến tìm hiểu, thăm hỏi rất đông và mỗi chiến sĩ của đại đội tôi đều trở thành một “tuyên truyền viên bất đắc dĩ”, phải giải đáp hàng nghìn câu hỏi của bà con về đủ thứ trên đời. Qua mấy ngày tiếp xúc đó bà con đã bớt nghi ngại và tỏ ra khá thân thiện với chúng tôi. Thế mà hôm nay tình hình lại khác hẳn. Thấy vậy, chúng tôi quyết định quay về. Về đến chỗ đỗ xe cũng thấy khang khác, bác chủ nhà mà mấy hôm nay xe tôi vẫn xin nước nấu cơm, vẫn vào nhà uống nước cũng tỏ ra khúm núm và xa lạ thế nào ấy.
Chúng tôi quyết tâm phải làm rõ vấn đề nên đi thẳng vào nhà, bác chủ nhà chắp tay khúm núm “ Mời các ông vào xơi nước”. Quái lạ, từ hôm vào đây đến giờ cả nhà bác vẫn gọi chúng tôi là các anh Giải phóng kia mà, sao hôm nay lại trịnh trọng thế. Chưa biết vào đề ra sao lại thấy bác xuýt xoa “ Nhiều tướng thế này Giải phóng làm gì chả thắng. Mà sao toàn tướng trẻ vậy.” Mắt thì cứ như dán vào ve áo bọn tôi. Chúng tôi ngớ ra nhìn nhau và chợt hiểu- đôi quân hàm binh nhất, binh nhì với ngôi sao bạc trên nền phù hiệu đỏ tươi trông quá giống, có khi còn oách hơn- quân hàm của tướng một sao, hai sao Quân lực Việt Nam cộng hòa. Chính vì vậy bà con tưởng lầm chúng tôi đều là tướng và điều đó giải thích tại sao họ có thái độ kỳ lạ vừa rồi. Nhưng làm sao đi giải thích với tất cả mọi người được. Thế là những đôi quân hàm lại được tháo ra và vùi dưới đáy ba lô
Ôi trời! Dân miền Nam khi mới giải phóng nhầm quân hàm binh nhất là tướng cũng không lạ bằng Song Thu hồi mới vào dạy ở trường QSQK3 đâu KN ạ.
Trả lờiXóaChuyện là thế này, khi lên tập huấn ở Trường QSQK1, thấy các QNCN của khoa Văn hóa đeo quân hàm mình mới hỏi Trưởng khoa là sao quân hàm của họ cách điệu đẹp thế mà quân hàm của các anh khoa mình lại cứng nhắc thế ạ ( Vì lúc đó khoa mình chưa có QNCN mà. Lại một lần khác, khi Tư lênh quân khu về thăm trường nhân ngày 20-11, vì cả trường chỉ có mình là nữ giáo viên nên Trưởng khoa bảo mình đi chúc rượu Tư lệnh. Mình cứ ngớ ra mãi vì biết chắc là Tư lênh ngồi cùng bàn với Ban giám hiệu rồi nhưng sao nhìn mãi chẳng thấy ai đeo quân hàm nhiều sao nhiều gạch hơn Hiệu trưởng, Hiệu phó nhà trường kia chứ. Thế là lại hỏi: Sao em không thấy Tư lệnh ngồi đâu ạ?Trưởng khoa bảo : Người đeo quân hàm Thiếu tướng đấy. Mình mới nói: " Em có thấy ai đeo quân hàm nhiều sao, nhiều gạch hơn Hiệu trưởng đâu?" Trưởng khoa chợt hiểu và cười rồi nói nhỏ cho mình nghe. Mình ngượng quá đi mất và sau bữa đó mới tìm hiểu cụ thể về quân hàm kia đấy.